Thời Sênh coi như không nghe thấy tiếng cầu cứu bên dưới, cô đối diện với tử vong nhiều rồi, lúc con người phải đối mặt với cái chết thì cái gì cũng nói được.
Một khi hết nguy hiểm, những người này đâu có nhớ ơn người khác cứu mạng nữa, chỉ muốn chiếm lợi của người khác.
Cô có thể cứu người mình thấy thuận mắt, thế nhưng người không vừa mắt.
Xin lỗi đi.
Chúng ta không quen.
Tôi không có nghĩa vụ phải cứu anh.
Không cầu được Thời Sênh, bọn họ ngoại trừ ra sức mắng chửi thì không có cách nào tốt cả, cũng có túm được cô ấy từ trên trời xuống đâu?
Có bản lĩnh đó, thì bọn họ cũng không cần phải cầu người khác cứu.
Cho nên hy vọng cuối cùng của những người này rơi vào người Ngải Mễ.
Khi đã cận kề cái chết, những người này chuyện gì cũng có thể làm được, tình cảnh lại một lần nữa không thể khống chế được.
Mấy người Phương Thần và Hứa An Viễn chạy tới, coi như không thấy tình cảnh hỗn loạn của những người này, bỏ qua bọn họ xông lên phía trước, thế nhưng đám nấm trước mặt khiến hai người kinh hoàng.
Có lẽ do trước đây chưa từng thấy loại nấm ăn thịt người này, lại nhìn dáng vẻ sợ chết của đám người kia, cũng đủ để họ đoán được rằng thứ này khó đối phó, tất cả mọi người ngừng lại.
“Phương Thần, liên thủ chứ?” Hứa An Viễn hét một tiếng với Phương Thần ở phía sau.
Phương Thần cười quỷ dị, lắc đầu, nhìn về phía Thời Sênh, “Cô Dư, tôi dùng thẻ trị liệu trao đổi với cô.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hien-nguyen-vong-nu-phu/506629/chuong-886.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.