“Tới thì tới chứ, tôi sợ bọn họ sao?” Thời Sênh không thèm để ý nhún nhún vai, “Cùng lắm thì cùng chết thôi.”
Bùi Tiến: “…”
Cô gái à, cô nghĩ thông suốt thật đấy.
Bọn họ đều là vì sống sót mới tranh đấu trong thế giới này.
Cô vừa lên đã nói cùng lắm thì cùng chết.
Vậy cô còn sống làm gì?
Thời Sênh đảo mắt, khuôn mặt lộ vẻ kiêu ngạo, “Chưa chắc họ đã gϊếŧ được tôi, cuối cùng còn chưa biết ai sẽ chết đâu.”
Bùi Tiến tiếp tục không còn gì để nói.
Lại nghĩ đến mức độ hung hãn của cô gái này, Bùi Tiến đột nhiên có chút tin tưởng, có lẽ… cô thực sự có thể sống tiếp.
“Thứ này có nhược điểm gì?” Thời Sênh thu hồi tầm nhìn, hỏi Bùi Tiến.
Bùi Tiến lắc đầu, “Không rõ lắm.”
Thứ này mới xuất hiện vài ngày, chỉ cần dính vào, hẳn sẽ phải chết. Tạm thời chưa có ai tìm ra được nhược điểm đối phó với những thứ này.
“Chắc chắn phải có nhược điểm.” Thời Sênh nhìn chằm chằm lũ nấm đang nhảy khắp nơi ở dưới kia, giọng nói hơi âm u.
Bất kể là người hay là thực vật, đều có nhược điểm.
Thời Sênh chống cửa sổ nhảy xuống.
“Cô Dư!” Bùi Tiến kinh hãi, vội nhào tới bệ cửa sổ nhìn xuống, phía dưới cũng không nhìn thấy người.
“Anh Bùi, ở trên!” Miêu Miêu chỉ vào giữa không trung.
Bùi Tiến nhìn theo hướng Miêu miêu chỉ, cô gái có thân hình nhỏ nhắn đang đứng trên một thanh trường kiếm, có vài phần khí phách quân lâm thiên hạ.
Đương nhiên nếu như bỏ qua đống thẻ đen cô cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hien-nguyen-vong-nu-phu/506624/chuong-881.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.