Cô gái cứ khóc không ngừng, Bùi Tiến an ủi một lúc mới xong.
Khóc đủ rồi, cô gái lại lập tức như trở thành người khác, trở về dáng vẻ lần đầu Thời Sênh gặp cô.
Nếu cô nàng muốn khóc tiếp, chắc là Thời Sênh rút kiếm gϊếŧ chết luôn cho rồi.
“Giờ chúng ta phải làm sao đây?” Miêu Miêu hỏi nhỏ Bùi Tiến.
“Chúng ta tiến về trước như đã bàn bạc.” Bùi Tiến nhìn hướng kế bên Thời Sênh, “Cô Dư, cô chọn con đường gϊếŧ chóc đúng không?”
“Uhm.” Thời Sênh trả lời trong lơ đãng.
Ở chung với người như vậy, hắn lại có thể trò chuyện rất bình tĩnh, tự Bùi Tiến cũng cảm thấy lạ.
“Vậy tiếp theo cô định làm gì?”
“Làm gì ư?” Thời Sênh ngẩng đầu, nhìn phía vai của mình, “Tôi phải đi tìm Thẻ Trị Liệu.”
“Thẻ Trị Liệu?” Bùi Tiến ngạc nhiên, “Loại thẻ đen này rất hiếm, cô bị thương à?”
Ánh mắt Bùi Tiến đảo qua trên người Thời Sênh. Hắn không nhìn ra cô bị thương ở đâu, không bị thương thì tìm Thẻ Trị Liệu làm gì?
“Thu thập thử xem sao. “
Bùi Tiến: “…”
Được rồi lý do này hắn không phản đối được.
Cao thủ ai mà chẳng cổ quái chứ!
Bình thường!
Uhm, bình thường.
Bùi Tiến và Thời Sênh không phải chung một con đường nên tất nhiên phải tách ra. Bùi Tiến cho Thời Sênh biết Thế Giới Hoang Tàn này là 1 hình vuông to.
Vị trí của họ hiện đang ở biên giới.
Người chọn hình thức gϊếŧ chóc thì chỉ cần một đường gϊếŧ vào là được, nhưng người chọn con đường khác thì nhất định phải sớm tới khu vực trung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hien-nguyen-vong-nu-phu/506617/chuong-874.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.