Nơi Hạ Linh đến không còn nghi ngờ gì nữa chính là quán Bar.
Anh không cho phép Thời Sênh uống, sau khi một mình uống hết một đống rượu, anh say khướt.
Thời Sênh tốn rất nhiều sức lực mới có thể đưa anh về nhà.
“Để anh ôm em nào.” Hạ Linh giữ chặt tay Thời Sênh, ôm chặt cô vào lòng, cọ cọ vào mặt cô.
Hạ Linh ôm Thời Sênh được mấy phút, có lẽ là do khó chịu, anh buông Thời Sênh ra, “Nóng”.
Anh kéo loạn quần áo của mình, nhưng kéo mãi mà không ra, Hạ Linh càng cảm thấy nóng, giọng điệu ấm ức gọi Thời Sênh: “Bé ngoan… Anh nóng…”
“Anh nóng thì liên quan gì đến tôi.” Thời Sênh ném Hạ Linh lên ghế sofa, đi thẳng về phòng tắm rửa.
Mẹ kiếp, đưa anh về nhà, cô cảm thấy bản thân mình như được vớt lên từ trong nước ra vậy.
Đợi cô tắm rửa xong đi ra ngoài, phòng khách vô cùng bừa bộn. Hạ Linh đang nằm trên sàn nhà, quần áo trên người không biết đã bị kéo ra từ lúc nào, lộ ra lồng ngực rắn chắc.
“Mẹ nó! Đúng là tôi nợ anh mà.”
Thời Sênh chửi thề một tiếng, tiến lên phía trước lôi Hạ Linh vào trong phòng.
Trong lúc Thời Sênh đi vào nhà tắm lấy khăn mặt, Hạ Linh đã lăn từ trên giường xuống, chăn phủ lên đầu anh.
Tên thiểu năng này muốn chết mà!
Thời Sênh chẳng buồn kéo Hạ Linh lên nữa, để anh nằm luôn trên sàn.
Dù sao thì thời tiết này cũng sẽ không bị cảm.
Ai ngờ tới nửa đêm, Hạ Linh lại bò từ dưới đất lên trên giường, quần áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hien-nguyen-vong-nu-phu/506593/chuong-850.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.