“Trên thế giới đàn ông tốt còn nhiều mà, cần gì treo cổ chết ở một thân cây, cô có thể thử cả khu rừng xem.” Thời Sênh vỗ vai Tống Mạt.
“Cảm ơn.” Tống Mạt không biết nguyên chủ, nhưng vừa rồi nếu không có cô, không biết bản thân còn bị Doãn Bảo Bảo nhục nhã thế nào.
Thời Sênh luôn không có cảm tình gì với nữ chính, nói xong câu đó cô trở về bên cạnh Hạ Linh.
Hạ Linh hừ lạnh, “Cần gì phải treo cổ ở cái thân cây tôi đây.”
“Tôi thích.” Người đàn ông này lại giở trò bướng bỉnh gì thế.
Hạ Linh liếc nhìn cô một cái, xoay người trở lại quán bar tiếp tục uống rượu.
Thời Sênh khó hiểu, tóm lại vừa rồi tên này ra ngoài làm gì? Nghỉ ngơi giữa trận?
Đến rạng sáng, Hạ Linh mới thôi chiến đấu với rượu.
Lúc rời khỏi quán bar, Thời Sênh nhìn thấy Tống Mạt ngồi một mình trong góc. Thời Sênh nhớ lại nội dung câu chuyện, đột nhiên kéo Hạ Linh, “Chờ tôi một chút.”
“Phiền phức.” Hạ Linh mở miệng chê bai, nhưng vẫn dừng lại.
Thời Sênh chạy đến quầy bar quán bar, lấy ra tờ nhân dân tệ, đưa cô gái kia hỗ trợ đưa Tống Mạt về.
Cô gái kia chuẩn bị tan ca, đưa người có thể kiếm nhiều tiền, cô cũng không có ý kiến gì liền đáp ứng.
Cho nên lúc An Thần trở lại, Tống Mạt sớm rời đi rồi.
…
Hạ Linh uống rượu, Thời Sênh chỉ có thể lái xe.
Trong xe bật âm nhạc êm dịu.
Hạ Linh rất tỉnh táo, cũng không có vẻ muốn quậy phá. Không biết anh ta đang suy nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hien-nguyen-vong-nu-phu/506583/chuong-840.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.