“Đông Phương thế chất à, chuyện này… còn phải xem ý của Tiểu Âm đã.” Phượng gia chủ uyển chuyển nói, “Chuyện tình cảm vốn không thể miễn cưỡng được. Chỉ cần Tiểu Âm đồng ý, ta sẽ không có ý kiến gì.”
Đông Phương Hợi nhíu mày, sau đó nhanh chóng giãn ra, ôn hòa nói: “Cháu tin muội muội Tiểu Âm sẽ không phản đối, chúng cháu…”
“Ta không đồng ý.” Thời Sênh ngắt lời Đông Phương Hợi.
Đông Phương Hợi gần như không tin nổi mình vừa nghe thấy cái gì, “Muội muội Tiểu Âm?”
“Ta, không, đồng, ý.” Thời Sênh gằn từng chữ một, “Đã nghe rõ chưa? Từ đâu tới thì về lại đó đi, không tiễn.”
“Tiểu Âm!” Phượng gia chủ xuất ra khí độ của người đứng đầu một nhà, sao có thể đuổi người ta đi như thế chứ.
“Muội muội Tiểu Âm, không phải muội giận ta nhiều năm như thế không về thăm muội đấy chứ?” Đông Phương Hợi đứng dậy lo lắng, “Ta ra ngoài du lãm nên không thể về ngay được, nhưng năm nào ta cũng chuẩn bị lễ vật sinh nhật cho muội.”
Thời Sênh: “…”
Ngươi có trở về hay không thì liên quan cái rắm gì tới bản cô nương?”
“Sau này ta sẽ không đi nữa, sẽ ở bên muội muội Tiểu Âm. Muội đừng tức giận.”
“Ngươi có đi hay không?” Thời Sênh bày ra biểu tình hung ác, nói, “Ngươi mà không đi, ông đây sẽ cho người đánh ngươi.”
Đông Phương Hợi bị dọa, thân mình không khỏi lui về sau mấy bước, vẻ mặt rất hoang mang, tựa hồ không thể tin được rằng cô nương luôn nói chuyện dịu dịu dàng dàng với mình giờ lại trở thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hien-nguyen-vong-nu-phu/506553/chuong-810.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.