Thời Sênh nhìn một đám người lo lắng tới mức đi tới đi lui.
Đến khi nhìn không nổi nữa, cô mới nhảy từ trên cây xuống, đẩy ra vài đệ tử, bắt đầu nói chuyện theo kiểu “đứng nói chuyện không đau thắt lưng”, “Đầu tiên hút máu độc ra đi đã, mỗi canh giờ cho uống đan dược giải độc một lần, nếu các ngươi có thể ra khỏi đây trong vòng ba ngày thì không chừng hắn còn có thể giữ được mạng sống.”
Mọi người còn tưởng cô đã nói xong thì lại nghe cô bồi thêm một câu: “Nhưng cho dù giữ được một mạng thì phỏng chừng cũng sẽ bán thân bất toại, hiện tại cách tốt nhất…”
Phượng Võ và mọi người đứng xung quanh đều nín thở nhìn Thời Sênh.
Khóe miệng Thời Sênh hơi cong lên, nở một nụ cười ác liệt, chậm rãi phun ra ba chữ, “Gϊếŧ chết hắn.”
Mọi người: “…”
Tam tiểu thư có biết bây giờ không phải lúc nói đùa hay không thế?
Mong cô hãy có chút khẩn trương được không?
Có người sắp chết đây này.
“Đau dài không bằng đau ngắn, so với để hắn sống mà thống khổ thì thà cứ gϊếŧ chết hắn luôn lúc này. Các ngươi còn mang theo hắn, có khi chính các ngươi cũng bị liên lụy…”
“Tam tiểu thư.” Phượng Võ ngắt lời Thời Sênh, vẻ mặt trầm xuống, “Vạn Quyền giao các ngươi lại cho ta. Ta đã đồng ý với hắn sẽ đưa cả nhóm ra ngoài an toàn.”
Diện mạo của Phượng Võ rất bình thường, tu vi cũng bình thường, tính cách cũng bình thường, chẳng khác gì những người qua đường bình thường khác.
Ông ta nói những lời này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hien-nguyen-vong-nu-phu/506536/chuong-793.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.