Mưa sao băng kết thúc, Thư Tuyệt mới có thời gian xem gì đó trên cổ tay.
Là một cái đồng hồ đeo tay, bên ngoài giống như rót nước vào, khi lắc lư, sẽ có sóng lăn tăn, phía dưới cùng chính là một bông hoa, trông sống động như thật.
Thư Tuyệt đưa tay sờ sờ đồng hồ đeo tay, “Đây là…”
“Tín vật đính ước.”
Tín vật đính ước?
Thư Tuyệt dở khóc dở cười, vì sao những chuyện hắn còn chưa kịp làm đều bị cô giành trước hết rồi.
Nhưng mà cái này… hình như đã gặp ở nơi nào.
“Vừa rồi anh…” Thời Sênh đè tay hắn xuống, nở nụ cười tươi như hoa, “Không có phản ứng gì.”
Thư Tuyệt biết Thời Sênh nói cái gì, tai như bị đốt cháy lên.
“Không bằng chúng ta thử một lần nữa?” Thời Sênh đề nghị.
“Khuya lắm rồi, anh còn công việc còn chưa có làm xong.” Thư Tuyệt lôi kéo cô đi trở về, nhỏ giọng bổ sung một câu, “Ngày mai hôn lại.”
“Có thể ứng trước không?”
“Không thể.”
“Vì sao?”
“…”
…
“Em lái xe.” Thời Sênh cướp ghế lái.
“Không được.” Thư Tuyệt đẩy mạnh cô ngồi vào ghế phụ.
“Nhϊếp Thành, đừng làm cho tôi coi thường anh.”
“Không phải cậu vẫn luôn coi thường tôi sao?”
Thư Tuyệt dừng tay đóng cửa, nhìn về một phía gần đó.
Bên cạnh có một chiếc xe tải chắn tầm nhìn Thư Tuyệt, hắn cau mày, “Anh đi xem.”
Giọng nói vừa rồi có chút giống Trình Minh, nhưng lại hơi khang khác, có điểm không giống lắm.
Thời Sênh bước từ trên xe xuống, “Cùng nhau.”
Thư Tuyệt không từ chối, đóng cửa xe lại, dắt Thời Sênh vòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hien-nguyen-vong-nu-phu/506523/chuong-780.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.