“Nói lý nha, ai là người của anh?” Thời Sênh nổi giận, “Tôi là người của Thư tổng biên, sinh là người của Thư tổng biên, chết là ma của Thư tổng biên.”
Lời thoại này đúng là không biết xấu hổ!
Nhưng mà cô thích ha ha ha ha!
Thư Tuyệt: “…”
Nhϊếp Thành: “…”
Không gian trong nháy mắt yên tĩnh.
Thời Sênh thổ lộ xong liền nhìn chằm chằm Thư Tuyệt. Thư Tuyệt bị nhìn đến mức cả người không được tự nhiên, hận không thể xoay người rời đi.
Cô gái này sao lại không biết xấu hổ như vậy!
Thư Tuyệt hơi hơi hít vào, áp chế rung động trong đáy lòng vì câu nói kia của Thời Sênh, “Nhϊếp Thành, cô ấy làm sai cái gì?”
“Tôi không làm sai.” Thời Sênh nói tiếp, liến thoắng nói lại một lần chuyện vừa rồi, “Vừa rồi có tác giả báo cho tôi, nói có người đạo văn của hắn, vừa lúc người kia là người của Nhϊếp tổng biên. Ttôi đi tìm Nhϊếp tổng biên nói chuyện. Hắn một lời không nói liền sa thải tôi.”
Nhϊếp Thành bị Thời Sênh đoạt tiên cơ, nếu như ánh mắt có thể gϊếŧ người, hiện tại có lẽ Thời Sênh đã thành một khối thi thể.
“Đây là chuyện ban biên tập của tôi. Thư Tuyệt, anh tốt nhất bớt lo chuyện người khác.” Chức vị của Thư Tuyệt cao hơn hắn, nhưng Nhϊếp Thành hắn cũng không sợ Thư Tuyệt.
Hai nhà bọn họ đều có cổ phần ở công ty, ở trong công ty là ngang hàng.
“Anh xem, anh xem, hắn còn uy hϊếp anh.” Thời Sênh tiếp tục châm ngòi thổi gió.
Hốc mắt Nhϊếp Thành đỏ lên, “Tân Y!”
Có phải lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hien-nguyen-vong-nu-phu/506515/chuong-772.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.