Trầm Du Nhất vẫn chưa mở ba tập tin pdf trong tin nhắn ra xem, để tới tận khi chúng đều quá hạn không thể mở ra xem được nữa.
Ôn Hành lại tới lần nữa, tặng một chiếc Ferrari bằng thạch hoa quả. Trầm Du Nhất không thể nhịn thêm được, phải bảo Ôn Hành rằng mình không muốn nhận đồ kiểu như vậy nữa. Tuy trông hắn không được vui cho lắm nhưng quả thật là không còn tặng đồ.
Lúc thời tiết không tốt, Ôn Hành sẽ đón đưa Trầm Du Nhất đi làm.
Lần đầu tiên Trầm Du Nhất còn từ chối, mặc kệ Ôn Hành đứng chờ đâu đó, còn mình tự đi bộ ra trạm xe lửa.
Chẳng mấy chốc cậu đã bị nước mưa tạt ướt từ đầu đến chân, hơi nước ẩm ướt và sự bẩn thỉu trong ga tàu điện ngầm hòa trộn vào nhau khiến cậu càng thêm khó chịu.
Lần thứ hai Ôn Hành lại tới. Cũng như lần đầu, hắn ngồi trong xe chờ cậu. Thấy cậu đi ra khỏi tòa nhà mới che dù xuống xe, đi về phía Trầm Du Nhất. Cậu không khỏi nghĩ tới cảnh ga tàu điện ngầm đầy những vũng nước lầy lội, không khí ẩm ướt, lại thêm việc bị mấy cái ô sũng nước của những người khác chọt vào người nữa. Nhưng cũng có thể là Trầm Du Nhất nghĩ tới lần trước, Ôn Hành bung dù ra đứng chờ mình lại bị cậu đi lướt qua như không, vẻ mặt hắn thoạt nhìn có vẻ lãnh đạm, nhưng cậu biết ấy là biểu cảm hắn đau lòng.
Dù lí do là gì, cuối cùng Trầm Du Nhất vẫn đi về phía Ôn Hành.
Có một lần, lúc Ôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hanh-yeu-duong/961102/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.