Người ta nói đi thật xa là để trở về. Đúng vậy, tôi đã đi xa sáu tháng trời, hôm nay là ngày tôi trở về nhà. Nhớ lại những ngày đầu khi mới sang Singapore, có lẽ vì thay đổi môi trường sống lại trái tim đang bị tổn thương nên tôi cứ ốm đau quặt quẹo. Cũng may, nhờ có Tuấn Khải- người công nhân đồng hành cùng tôi- anh ấy đã lo lắng, chăm sóc cho tôi một cách chu đáo nên tôi cũng vượt qua được. Còn Mạnh Kha thì mỗi ngày đều đặn nhắn tin, gọi điện thăm hỏi, động viên tôi, lâu ngày điều đó biến thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi. Ngày nào mà anh ấy gọi cho tôi trễ là lòng tôi cứ cảm thấy nôn nao đến khó chịu. Dần dần, tôi cũng vực dậy từ thể xác lẫn tinh thần, tôi trở nên mạnh mẽ hơn. Tôi dồn hết tâm trí vào việc học tập, nghiên cứu nên tôi đã hoàn thành nhiệm vụ của chuyến đi này một cách xuất sắc. Tôi mặc một chiếc áo thun phông rộng cùng với chiếc quần thun bó sát khiến tôi trở nên năng động và khỏe khoắn hơn. Mạnh Kha đã đón tôi ở sân bay. Anh ấy mang theo một bó hoa hồng lớn, đỏ rực. Vợ con của Tuấn Khải cũng đã có mặt để đón anh. Nhìn thấy tôi, Mạnh Kha đã chạy đến, trao cho tôi bó hoa rồi ôm ghì lấy tôi. Tôi biết anh xúc động nên đứng yên, không phản đối. Có lẽ ai đó nhìn vào lúc này sẽ nghĩ rằng chúng tôi là một cặp đang yêu nhau say đắm. Mặc kệ, ai muốn nghĩ sao thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-gia/3572466/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.