Mùa đông sâu là thời điểm lạnh giá nhất, bên ngoài chỉ còn lại những cành khô gãy vụn, gió lạnh thổi tung những chiếc lá rụng, bay lả tả trong không trung.
Sầm Hạc mở rèm cửa ra, ánh nắng vừa phải, xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, hắn hoàn toàn không cảm thấy cái lạnh của mùa đông.
Phòng khách đã được dọn dẹp từ lâu, ga trải giường cũng được thay mới, hoàn toàn không có vẻ gì là một cô gái trẻ đã bị sát hại dã man ở nơi này.
Sàn nhà lát đá hoa cương không tì vết, Sầm Trà luôn thích đi chân trần trên sàn nhà, vì sàn nhà có hệ thống sưởi, bước lên rất ấm.
Phong cảnh rất đẹp, Sầm Hạc không khỏi nhếch khóe miệng khi nhìn đứa em trai thoải mái của mình, đối phương nhìn quá chói mắt, đến nỗi hắn muốn giấu cậu vào bóng tối, che đi ánh sáng của cậu, để cậu thuộc về hắn, không ai có thể nhìn thấy cậu tồn tại.
Bàn tay vô thức kéo rèm cửa lại, một lần nữa cản ánh nắng, khiến căn phòng chìm trong bóng tối.
"Anh." Sầm Trà ném một cuốn sách cho Sầm Hạc, đi chân trần đến trước mặt hắn, mở rèm cửa với một tiếng "xèo", "Tại sao anh ghét mặt trời?"
Ánh nắng gay gắt một lần nữa tràn ngập căn phòng, chiếu lên làn da trắng nõn của Sầm Hạc.
Sầm Hạc cúi đầu, những gì Sầm Trà ném đến là một cuốn sách toán học, đó là những gì hắn sẽ học sau khi học kỳ tiếp theo bắt đầu, "Em muốn anh làm gì với cuốn sách này?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-cot/3427601/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.