"Để em nhìn tay anh, được không?"
Lạc Tuyết Vi ngẩng đầu, lại bị Hàn Thừa Nghị giữ chặt, "Em đừng mơ tưởng rời khỏi anh!"
Sắc mặt Hàn Thừa Nghị căng thẳng, khẩu khí bất chấp, Lạc Tuyết Vi vừa nghe kinh hãi lại đau lòng. "....Tay anh thế nào? Vào đi, để em nhìn tay anh, được không?"
Hàn Thừa Nghị liếc mắt nhìn cô, dường như đang tự hỏi lời nói của cô có đáng tin hay không.
Lạc Tuyết Vi thử thăm dò, thật cẩn thận lôi kéo Hàn Thừa Nghị vào nhà, đóng cửa lại. "Anh ngồi xuống ghế trên ghế sa lông đợi một chút, em đi lấy hộp thuốc."
Lạc Tuyết Vi vừa mới xoay người, đã bị Hàn Thừa Nghị từ sau ôm lấy.
Hơi thở của anh có chút dồn dập, tiết tấu cũng không ổn định như vậy. "Vì cái gì không nghe điện thoại? Không muốn gặp anh nữa sao? Bởi vì mẹ anh nói gì đó với em, cho nên, em bây giờ dự định nghe lời bà, muốn buông tay anh, có phải hay không?"
Lạc Tuyết Vi đỡ lấy cánh tay của anh, bất đắc dĩ nhắm mắt lại, cô không thể phản bác, anh nói toàn bộ đều là sự thật.
" Nói chuyện! Nói chuyện!" Hàn Thừa Nghị nhìn cô không nói lời nào, cánh tay càng thắt chặt hơn.
"Em..." Lạc Tuyết Vi cúi đầu thừa nhận, "Chúng ta trước không nói việc này, xử lý vết thương ở tay anh trước được không?"
"Vết thương vết thương, bây giờ là thời điểm để ý cánh tay bị thương sao?" Hàn Thừa Nghị thu lại cánh tay, giữ chặt bả vai Lạc Tuyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-cot-sung-ai-boss-qua-hung-manh/2118077/chuong-263.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.