🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Editor: Chi Misaki

"Phong gia!" Nhạc Tuyết Vi nhìn về phía Phong Túc, cầu xin nói: "Ông thả Thiên Lỗi, các người muốn làm gì, tôi đều phối hợp!"

Phong Túc cực kỳ khinh thường liếc mắt một cái, trầm tư trong giây lát, trên khuôn mặt lại thoáng tươi cười, gật đầu: "Được! Xét lại chúng ta đã từng có chút quen biết, hôm nay tôi liền bán cho cô ít mặt mũi! Tôi sẽ thả Hàn Thiên Lỗi, có điều cô cũng đừng quên phải đáp ứng những gì tôi nói!"

"Uh`m!"

Nhạc Tuyết Vi vội vàng gật đầu: "Ông yên tâm, tôi nhất định sẽ phối hợp với ông, chỉ cần Thiên Lỗi không có việc gì là được!"

"Haha..." Phong Túc ngửa đầu cười to: "Thật không nghĩ tới đấy, cô thực quan tâm đến cháu trai của Hàn Thừa Nghị! Là vì Hàn Thừa Nghị sao? Cậu ta liệu có biết cô suy nghĩ vì cậu ta như thế không? Thật đúng là người phụ nữ có tình có nghĩa! Phong mỗ bội phục, hôm nay tôi sẽ thanh toàn cho cô!"

"Người đâu, thả thằng nhóc này ra!"

"Phong gia!"

"Thả! Lời nói của tao, không nghe thấy sao?"

"Vâng!"

Phong Túc vung tay lên, lập tức có người tiến tới, lôi Hàn Thiên Lỗi vẫn còn trong giấc ngủ một đường đi ra ngoài.

Phong Túc ngồi xổm người xuống, nhìn Nhạc Tuyết Vi, căm hận nói: "Hiện tại, cô cũng nên thực hiện lời hứa của mình rồi! Như thế nào? Gọi điện thoại cho Hàn Thừa Nghị đi?"

Nhạc Tuyết Vi lắc đầu, nhếch môi nhẹ cười: "Phong gia, ông yên tâm, tôi đã nói là sẽ làm được, nhưng hiện tại tôi còn không biết có phải ông đã thực sự thả Thiên Lỗi hay chưa, và cậu ấy có bình an về đến nhà hay không, lúc biết rồi tôi sẽ thực hiện lời hứa."

"Cô!"

Phong Túc bị chặn miệng, ánh mắt khẽ lóe, không nghĩ tới con nhóc tuổi còn trẻ mà đầu óc lại rất thông minh!"Được, nhưng cô phải đợi, hiện tại tôi sẽ cho cô nếm thử trước, cái gì mới được gọi là tư vị sống không bằng chết!"

"..."

Nhạc Tuyết Vi mơ hồ, không rõ Phong Túc có ý gì. Chẳng lẽ ông ta sẽ đối với cô... Không phải do cô muốn nghĩ như vậy, nhưng người này đã từng hai lần có ý đồ với cô.

Phong Túc hiển nhiên cũng đoán được cô nghĩ cái gì, âm hiểm cười nói: "Yên tâm, tôi giữ cô lại còn có chỗ cần dùng nên sẽ không làm việc đó với cô, chẳng may cô nghĩ quẩn trong lòng, cắn lưỡi tự sát, tôi đây chẳng phải sẽ mất nhiều hơn được sao? Tôi còn phải giữ cô lại để từ từ hành hạ Hàn Tam Thiếu.”

Nhạc Tuyết Vi khẽ thở phào, hỏi: "Vậy ông muốn làm gì?"

"Hừ! Làm gì?" Phong Túc cao giọng hỏi lại, đôi con ngươi lộ ra sự khát máu, tràn ngập hận ý không hề che đậy."Cô không cần hỏi, ngay lập tức cô sẽ biết thôi! Người đâu, lôi cô ta xuống mật thất!"

"Vâng!"

Nhạc Tuyết Vi bị người ta kéo dậy, lôi ra ngoài, đi qua một loạt những nhà kho cũ kỹ mới tiến vào một căn hầm ngầm.

Tầng hầm ngầm này còn âm trầm khủng bố hơn trong nhà kho! Bên trong bày đủ các loại roi da, gậy điện, còng tay, còng chân! Mấy thứ này, Nhạc Tuyết Vi đã từng nhìn thấy trên TV, đọc qua trong tiểu thuyết, hiện giờ được nhìn thấy tận mắt, không khỏi rùng mình một cái... Phong Túc đây là muốn làm gì với cô?

Trong lúc còn đang nghi ngờ, tay chân cô đã bị buông ra.

Nhưng thả ra cũng không được lâu, cổ tay cổ chân cô rất nhanh liền bị còng lại, hơn nữa những còng tay còng chân này đều gắn liền với dây xích thô to.

Không đợi Nhạc Tuyết Vi kịp phản ứng, những dây xích này đều bị kéo căng, trực tiếp treo Nhạc Tuyết Vi lên không trung, cả người dạng hình chữ đại lơ lửng giữa nhà.

"A!" Nhạc Tuyết Vi kinh hô một tiếng, cô bị hành động này làm cho sợ hãi, rốt cục thì Phong Túc muốn làm gì với cô? Chẳng lẽ là muốn dụng hình với cô?

Những người trói cô rất nhanh liền lui ra ngoài, còn Phong Túc thì ngay trong lúc Nhạc Tuyết Vi còn đang hoảng sợ, đã thong thả bước đến gần cô.

Trên tay Phong Túc kẹp một điếu cigar, dáng vẻ vô cùng nhàn nhã, nhưng Nhạc Tuyết Vi lại có thể cảm thận được hận ý nồng đầm tỏa ra từ trên người lão ta. Đối với điều này, cô cực kỳ khó hiểu. Vì sao? Người này vì sao lại hận cô như vậy? Rõ ràng mỗi lần đều là ông ta làm chuyện bất lợi đối với cô, cô đã làm gì khiến ông ta hận cô như thế?

Phong Túc đi đến giữa căn hầm, tại nơi bầy dụng cụ trên bàn chọn lấy một cây roi da, cầm lên, quất hai phát xuống đất lập tức phát ra những tiếng vang đinh tai nhức óc giống như sàn nhà đang rung chuyển!

"..." Nhạc Tuyết Vi sợ hãi trừng lớn hai mắt nhìn Phong Túc.

Phong Túc không hề nhìn cô mà đi đến bên cạnh một thùng nước, nhúng roi da vào trong thùng nước sau đó lấy ra, lại một lần nữa hung hăng quất xuống mặt đất. Am thanh bây giờ còn vang dội hơn vừa nãy!

"Ách!" Nhạc Tuyết Vi nuốt nước miếng, tưởng tượng đến cảnh Phong Túc muốn dùng thử thứ này lên người cô!

"Hừ!" Phong Túc hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía Nhạc Tuyết Vi, "Biết roi da này được nhúng vào nước gì không?"

Nước gì? Nhạc Tuyết Vi mờ mịt không biết phải làm sao, không phải chỉ là nước thường thôi sao? Rốt cục thì tên Phong Túc này biến thái đến cỡ nào?

Phong Túc hỏi, đương nhiên cũng không phải vì muốn cô trả lời, chính ông ta tự trả lời câu hỏi của mình: "Nói cho cô biết vậy! Là nước muối! Roi da này dính nước muối... Chậc chậc! Cô gái, roi da thấm qua nước muối quất lên người, cô biết sẽ có tư vị như thế nào không? Không biết? Không sao, để tôi nói cho cô biết! Bốp... Da thịt bong tróc, nước muối thấm vào miệng vết thương, đau đến tận xương tủy!"

"Mẹ kiếp!" Nhạc Tuyết Vi bị treo ở giữa không trung, nhìn xuống Phong Túc, mắng: "Biến thái! Ông biến thái!"

"Tao biến thái?" Phong Túc bị chọc giận, tay giơ roi da bước nhanh về phía Nhạc Tuyết Vi, ngẩng đầu quát: "Mày nói tao biến thái? Tao có thể biến thái bằng Hàn Tam Thiếu sao? Ngay cả một ngón tay của mày lão tử còn chưa từng đụng tới, cậu ta đã phế đi hai tay của tao! Tao là đổ vương! Phế đi hai tay, tao còn có thể hô phong hoán vũ tại các song bạc sao? Đâu chỉ vậy, cậu ta còn cho người phá hủy tất cả các sòng bạc của tao, tất cả các cuộc làm ăn chỉ trong một đêm đều chấm hết... Cậu ta chỉ vì con ranh mày mà trong nháy mắt đã khiến tao phá sản! Tao có biến thái bằng cậu ta sao? Nhạc Tuyết Vi, mày có muốn trách thì hãy trách Hàn Tam Thiếu, nếu cậu ta không đuổi tận giết tuyệt tao, Phong Túc tao sao lại rơi vào đường cùng, lưu lạc đến nông nỗi này? Hôm nay, mày rơi vào tay tao, xem như ông trời có mắt! Oan có đầu nợ có chủ, nếu không phải con ranh mày, tao có thể thành ra như hôm nay sao?"

"..."

Nhạc Tuyết Vi chợt ngẩn ra, những lời Phong Túc nói cô hoàn toàn không biết.

Lần đó tại nước A, cô hoàn toàn ngất đi, cho nên... Về sau Hàn Thừa Nghị làm gì đối với Phong Túc cô hoàn toàn không biết gì cả! Hàn Thừa Nghị cư nhiên ra tay ngoan độc như thế với lão ta? Nhưng mà điều này cũng không khó tưởng tượng, Hàn Thừa Nghị vốn là người tuyệt tình tàn nhẫn như thế!

"Hàn Thừa Nghị còn chưa tới, có điều tao tin, chỉ cần mày ở trong này cậu ta nhất định sẽ đến! Trước khi cậu ta tới, tao muốn cho mày nếm thử tư vị roi da thấm nước muối đánh vào trên người sẽ như thế nào!"

"A!"

Phong Túc còn chưa dứt lời, roi da đã vung lên, rơi xuống trên người Nhạc Tuyết Vi, đau đớn nhất thời khiến cô cong eo, lớn tiếng kêu đau.

"Đau không? Đau là được rồi! Còn chưa xong đâu!"

Phong Túc đánh đến đỏ cả mắt, roi da trên tay không ngừng hạ xuống, mỗi một roi đều dùng toàn lực, không chút nể tình quất cho Nhạc Tuyết Vi chết đi sống lại. Mỗi một chỗ roi da rơi xuống liền kéo theo tiếng quần áo bị rách, lộ ra một mảng da thịt trắng nõn, rất nhanh những chỗ bị hở ra đều biến thành màu đỏ, máu tươi từ vết rách từng giọt nhỏ xuống!

"A!"

Chân tay Nhạc Tuyết Vi bị trói chặt, né cũng không thể né, từng roi quất đã rất đau, lại thêm nước muối ngấm vào miệng vết thương, nỗi đau khiến cô không thể chịu đựng được. Roi trên tay Phong Túc vẫn không ngừng lại, Nhạc Tuyết Vi dần dần không thể chống đỡ được, trợn mắt nhìn Phong Túc, cho dù có đến nước này cô cũng không hề cúi đầu xin tha bởi vì cô biết cầu xin cũng vô dụng!

Lão già này, muốn xả toàn bộ hận ý đối với Hàn Thừa Nghị lên người cô

"Hự..."

Lúc roi da quất thêm một lần nữa xuống người cô, rốt cục Nhạc Tuyết Vi cũng không chịu được, sức lực cả người như bị rút cạn, ý thức mơ hồ rồi rơi vào trong bóng tối, hôn mê bất tỉnh...

Hàn Thiên Lỗi bị Phong Túc lôi ra khỏi phòng kho, sau đó bị nhét vào trong xe, xe chạy thằng về phía nội thành, lúc chạy qua tòa cao ốc tập đoàn D.S, cửa xe được mở ra, Hàn Thiên Lỗi trong bao tải liền bị ném xuống.

Bao tải lăn trên mặt đất vài vòng, cuối cùng mới dừng lại.

Nhìn thấy tình huống này rất nhiều nhân viên an ninh đều khẩn trương chạy tới, cởi bao tải ra, vừa thấy người bên trong liền luốn cuống tay chân, đây không phải là tôn thiếu gia Hàn gia Hàn Thiên Lỗi sao?

"Người tới mau! Nhanh đi thông báo cho tổng giám đốc! Tôn thiếu gia bị người ta trói!"

Sau một hồi lối loạn, Hàn Thiên Lỗi liền được đưa vào tòa nhà Trường Hạ, sau đó rất nhanh Hàn Thừa Nghị liền vội vã chạy tới.

"Chú ba..."

Hàn Thiên Lỗi xoa huyệt thái dương tỉnh lại, đầu vô cùng đau, nhìn thấy Hàn Thừa Nghị vẫn chưa nhận ra đây là tính huống gì: "Cháu làm sao có thể quay về? Chú ba, sao chú lại ở trong phòng cháu? Tuyết Vi đâu?"

Nhắc đến Tuyết Vi, Hàn Thiên Lỗi liền tỉnh táo lại không ít, trong đầu dần nhớ ra, sắc mặt đột biến, ngồi thẳng người, nói: "Chú ba! Tuyết Vi đâu?"

Hàn Thừa Nghị vừa nghe thấy cậu hỏi Nhạc Tuyết Vi, cũng luống cuống theo, gặng hỏi: "Có ý gì? Chẳng lẽ cháu xảy ra chuyện có liên quan đến Tiểu Tuyết?"

"Chú ba!" Hàn Thiên Lỗi nôn nóng: "Cháu vốn cùng Tuyết Vi đến phố ăn vặt ở Đông Giao dùng cơm. Về sau, trước khi mang thức ăn lên, cháu đi toilet một chuyến, lúc đi ra liền bị người ta bịt mũi, sau đó cái gì cũng không biết! Tuyết Vi cô ấy đâu? Cô ấy không có việc gì chứ?"

Hàn Thừa Nghị vừa nghe thấy mục đích của những người này là Hàn Thiên Lỗi, liền trấn định lại nói: "Đừng gấp, mục đích của bọn họ là cháu, Tiểu Tuyết hẳn sẽ không có việc gì, chú lập tức đi tìm!"

"Nghê Tuấn! Nhanh đi tìm Tam thiếu phu nhân!"

Hàn Thừa Nghị phân phó xong liền tự mình gọi điện thoại cho Nhạc Tuyết Vi, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói nhắc nhở chủ nhân đã tắt máy! Một loại dự cảm xấu dâng lên trong lòng anh, chỉ sợ Tiểu Tuyết đã xảy ra chuyện!

Nghê Tuấn theo lệnh, lập tức sai thuộc hạ đi tìm, tin tức gửi về là... Nhạc Tuyết Vi chưa từng quay lại khách sạn, mà ông chủ của quán ăn kia cũng khẳng định hai người bọn họ gọi thức ăn lên chưa từng động đũa...

Xong rồi, Tiểu Tuyết đã xảy ra chuyện!

Hàn Thừa Nghị nâng trán, bỗng dưng lùi về sau một bước.

"Tam Thiếu!"

Nghê Tuấn lo lắng duỗi tay đỡ Hàn Thừa Nghị: "Người đừng lo lắng, đã phái người đi tìm, sẽ tìm được Tam thiếu phu nhân, tình huống hiện tại không thể so với 4 năm trước, rất nhanh sẽ tìm được người!"

Đang nói dở liền vang lên tiếng gõ, cửa phòng liền bị đẩy ra, chú Thiệu quản gia đi vào, nói: "Tam Thiếu, phía dưới có điện thoại, là đàn ông, người nọ nói mình là Phong Túc, còn nói là gọi điện thoại thay Tam thiếu phu nhân..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.