🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Editor: Bạch Nguyệt

Lương Tư Văn tới cùng với Nghê Tuấn.

“Anh ba.” Lương Tư Văn đã thay quần áo, đồng dạng là một thân vận động, bộ dáng khách khí với Hàn Thừa Nghị, khóe miệng còn mang theo nụ cười, “Tinh Tinh phiền anh chiếu cố, trong khoảng thời gian này cô ấy bận quá, chúng tôi ngay cả cơ hội gặp mặt cơ hội cũng không có, nghe nói hai người ở đây nên tôi tới, anh không ngại chứ?”

“Hừ!” Hàn Thừa Nghị hừ lạnh một tiếng, tiểu tử thúi Lương Tư Văn này. Trong khoảng thời gian này cũng chưa gặp mặt? Vậy thì đúng rồi đấy!

“Anh ba, thế nào? Nếu không chúng ta chơi một trận trước?” Lương Tư Văn hồn nhiên chưa phát giác, nâng cằm chỉ chỉ phòng bóng quần.

Ánh mắt Hàn Thừa Nghị thâm thúy nghênh lên nhìn anh, kiên nghị cong môi cười: “Được a, không gì không thể.”

Hai người cầm vợt bóng quần đi vào phòng, cả hai cong lưng, chuẩn bị bắt đầu. Lương Tư Văn đột nhiên nói: “Anh ba, cái này so ra tôi kém anh, nếu không, anh chấp tôi, thế nào?”

Hàn Thừa Nghị nhíu mày, “Như thế nào?”

“Anh dùng tay trái, tôi dùng tay phải, anh cũng không mệt, trợ thủ đắc lực của anh không phải cũng linh hoạt giống anh sao?” Lương Tư Văn nghiêng đầu nhìn về phía Hàn Thừa Nghị.

Tay trái Hàn Thừa Nghị bỗng nhiên siết chặt, không sai, anh đích thực rất linh hoạt, trước kia ở trường quân đội, anh chính là một tay súng nổi tiếng.

Mà hiện tại… Hàn Thừa Nghị theo bản năng sờ sờ ngón út tay trái. Thời điểm trước kia mười ngón tay đều tốt, không cảm thấy chặt đứt một ngón sẽ thế nào, nhưng trên thực tế, sau khi ngón út trái bị chặt đứt, tay trái này liền không bằng lúc trước.

Hàn Thừa Nghị nhìn thoáng qua phía sau, Tiểu Tuyết đang đứng ở nơi đó nhìn anh, thân là nam nhân, tôn nghiêm không cho phép anh yếu thế ngay lúc này.

“Được thôi! Cậu đã gọi tôi một tiếng anh ba, tôi chấp lại cậu cũng có thể. Bất quá, Lương Tư Văn, có một số việc anh ba có thể cho cậu, có một số việc, không thể!”

Vừa dứt lời, Hàn Thừa Nghị tay trái cầm vợt bóng quần, thân mình nhảy lên, một cú phát bóng xinh đẹp phát ra, một cuộc thi đấu giữa những người đàn ông đã bắt đầu rồi.

Nhạc Tuyết Vi ở ngoài cửa nhìn, bàn tay vô thức nắm chặt. Chỉ là một trận bóng mà thôi, vì sao cô lại cảm thấy bất an như vậy?

Bên trong, động tác hai người càng ngày càng mãnh liệt, trên tay cũng càng ngày càng dùng sức, trong lòng Nhạc Tuyết Vi khẽ nảy lên, sao lại cảm thấy mùi thuốc súng giữa bọn họ nồng như vậy?

“Nghê Tuấn ca, anh xem, bọn họ ai sẽ thắng?” Nhạc Tuyết Vi quay đầu đi hỏi Nghê Tuấn.

Nghê Tuấn không đáp hỏi lại: “Tam thiếu phu nhân, người hy vọng ai thắng?”

“Anh… Đừng gọi bậy a!” Nhạc Tuyết Vi nghe thấy xưng hô này của Nghê Tuấn, trên mặt tức khắc nóng lên, không có tự tin để phủ nhận.

“Nhưng mà, Tam thiếu phu nhân, người vừa rồi gọi thuộc hạ là gì? Viên tổng vẫn luôn xưng hô với Nghê Tuấn là "Trợ lý Nghê", chỉ có Tam thiếu phu nhân hay gọi thuộc hạ là "Nghê Tuấn ca" mà thôi!"

Nhạc Tuyết Vi trừng lớn mắt, kinh ngạc nhìn Nghê Tuấn. Ai nói Nghê Tuấn là đầu gỗ? Này không phải rất nhanh mồm dẻo miệng sao? Ngay cả lỗi nhỏ như vậy, cũng bị anh ta bắt được.

“Tôi không phải a! Anh rốt cuộc có nghe hiểu hay không?” Nhạc Tuyết Vi chỉ có thể tiếp tục mạnh miệng phủ nhận.

“Vâng, Tam thiếu phu nhân nói cái gì chính là cái đó.” Nghê Tuấn cực kì khiêm tốn cúi đầu, đây là thái độ chỉ thuộc hạ mới có đối với chủ tử

Nhạc Tuyết Vi bực bội bĩu môi, dậm chân, quả nhiên là người của Hàn Thừa Nghị, đều chán ghét giống như anh ta!

Đột nhiên, trong phòng bóng quần, thân mình Hàn Thừa Nghị đột nhiên bắn lên, mạnh mẽ công kích, bóng bay về hướng Lương Tư Văn, Lương Tư Văn tránh không kịp, bị bóng đập trúng cánh tay.

Bóng quần vốn dĩ so ngạnh tài chất, hơn nữa còn có lực bắn ngược, lần này Lương Tư Văn bị thương không nhẹ. Hai người đồng thời dừng tay, Lương Tư Văn nhíu mày ôm lấy cánh tay, lập 

tức ngã ngồi trên mặt đất.

Hàn Thừa Nghị không rảnh lo lau mồ hôi, đi lên trước chuẩn bị kéo anh, “Không có việc gì chứ? Cậu đã bao lâu rồi không đánh? Ngay cả cái này cũng không tránh được?”

Lương Tư Văn ngẩng đầu, chưa kịp mở miệng, cửa phòng liền bị đẩy ra, Nhạc Tuyết Vi vọt vào, chạy tới cạnh Lương Tư Văn, lập tức quỳ xuống bên người anh ta, lo lắng xem xét cánh tay anh ta.

“Văn Nhã, anh không sao chứ? Sao lại vận động nguy hiểm như vậy? Để em nhìn xem… Cánh tay đều đỏ lên cả rồi, không được, chúng ta mau đi đến phòng y tế!”

Nhạc Tuyết Vi khẩn trương đỡ Lương Tư Văn lên, nhìn bộ dáng quan tâm kia, trong lòng Hàn Thừa Nghị liền bốc hỏa!

“Anh…” Nhạc Tuyết Vi đột nhiên quay đầu lại trừng mắt nhìn anh, phẫn nộ quở trách, “Chỉ là một trận bóng, anh có cần phải liều mạng như vậy hay không? Vừa rồi anh còn nhường anh ấy! Giờ anh còn làm người ta bị thương!”

“Tiểu Tuyết, anh…” Hàn Thừa Nghị khẽ nhếch môi mỏng, lời giải thích còn chưa kịp nói, Nhạc Tuyết Vi đã đỡ Lương Tư Văn cùng đi ra ngoài.

Trong nháy mắt, Lương Tư Văn vừa đi ra cửa liền quay đầu nhìn nhìn Hàn Thừa Nghị, dùng khẩu hình nói: “Anh ba, sorry!”

“Hả?” Hàn Thừa Nghị bực mình khó chịu, giơ tay trái lên, hung hăng ném vợt bóng quần xuống đất! Tâm trạng vốn rất tốt bởi vì Lương Tư Văn xuất hiện mà hoàn toàn bị phá vỡ rồi.

Nghê Tuấn đứng ở phía sau anh, nhịn không được nói: “Tam thiếu, có những lời, ngài không nói, Tam thiếu phu nhân sẽ vĩnh viễn không biết.”

Đạo lý này Hàn Thừa Nghị sao lại không rõ? Nhưng, là một đại nam nhân, năm đó không có thể bảo vệ tốt vợ con mình, hiện giờ lại có cái tư cách gì để hy sinh hướng vợ kể ra ủy khuất?

“Nói? Tôi có cái gì để nói?”

Hàn Thừa Nghị tự giễu cười lạnh, vợt bóng bên tay trái không kìm được run rẩy, đặc biệt là ngón út vốn không cảm giác được kia, đã từng tay đứt ruột xót đau nhưng so ra lại kém xa nhiều năm cùng vợ mình chia lìa!

Trong phòng y tế của An Lang Phường, tay Lương Tư Văn đã được thoa thuốc, bên ngoài nhìn sưng đỏ, kỳ thật cũng không có gì nghiêm trọng.

“Tinh Tinh……” Lương Tư Văn châm chước, mở miệng hỏi Nhạc Tuyết Vi, “Em và Hàn Thừa Nghị, đến tột cùng là quan hệ gì?”

Bốn năm qua, bọn họ tuy rằng là quan hệ bạn bè tốt, tuy nhiên, Nhạc Tuyết Vi luôn luôn rất ít nói ra việc tư của bản thân với anh, cô không nói, Lương Tư Văn cũng không chủ động hỏi, đây là lần đầu tiên Lương Tư Văn chủ động hỏi cô.

Hiện tại không hỏi không được, hai người đàn ông chiến tranh đã là chuyện không thể tránh né.

Nhạc Tuyết Vi giật mình, lòng cô run run, về quá khứ, cô thật không muốn nhắc lại. Những chuyện đó đối với cô mà nói, thật giống như vết sẹo, mặt ngoài nhìn như đã khép lại, nhưng thật ra bên trong vẫn không hồi phục.

“Không… Không có gì, chỉ là quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới.”

Thái độ rõ ràng nói cho có lệ của cô, chọc Lương Tư Văn phải nén giận.

Lương Tư Văn dừng bước, đỡ lấy bả vai Nhạc Tuyết Vi, cúi đầu nhìn cô, “Tinh Tinh, anh biết em và anh ta trước kia đã từng có kết… Kỳ thật anh đã sớm muốn nói, nếu em và anh ta từng có khúc mắc, vì sao còn muốn tới D·S làm việc? Nếu em làm không vui, thủ đô còn có rất nhiều công ty thiết kế tốt, anh có thể giúp em đổi nơi khác…”

“Văn Nhã!” Nhạc Tuyết Vi đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lương Tư Văn, con ngươi đen nhánh, có chân thật, đáng tin, cứng cỏi.

Cô hơi hơi lắc đầu nói, “Em biết chúng ta là bạn bè tốt, nhưng… em vẫn phải đối mặt với cuộc sống của chính mình. Em nghĩ, bản thân em có thể giải quyết, anh đã giúp em rất nhiều, em không thể cứ luôn làm phiền anh.”

“Anh nguyện ý a! Anh không cảm thấy phiền a!” Lương Tư Văn có chút kích động, “Tinh Tinh, em không cần phải luôn xa cách với anh như thế, thật sự, em làm phiền anh ra sao cũng không quan trọng!”

Nhạc Tuyết Vi bị bộ dáng kích động này của anh làm cho kinh ngạc, ngửa mặt lên, có chút nghi hoặc, anh ấy bị sao vậy?

“Văn Nhã, anh làm sao vậy a? Em không sao! Em tuy rằng ở D·S, nhưng mà em rất tốt, anh không cần lo lắng cho em…”

“……” Lương Tư Văn sững lại, cái nha đầu này, muốn tới khi nào mới có thể hiểu được tâm ý anh? Anh không chỉ là muốn giúp cô, càng hơn là muốn bảo vệ cô cả đời!

Vì để xoa dịu bầu không khí, Nhạc Tuyết Vi cười ha ha, kéo cánh tay Lương Tư Văn đi về phía trước, “Được rồi, chúng ta vất vả lắm mới gặp nhau, hảo hảo trò chuyện, tay anh bị thương không thể vận động, em với anh ra ngoài đi dạo một chuyến nha?”

Hai người một đường đi ra ngoài, cửa phòng y tế lại bị đẩy ra, vị bác sĩ kia vừa rồi mới xem vết thương trên tay Lương Tư Văn, mang theo hòm thuốc đi ra ngoài, vừa đi vừa tiếp điện thoại.

“Được, được… Đã biết, phòng VIP số 1708, tôi đã xuất phát, lập tức đến liền. Được, Nghê tiên sinh ngài yên tâm.”

Nghe lời này, bước chân Nhạc Tuyết Vi khẽ khựng lại, phòng VIP số 1708… Kia không phải phòng Hàn Thừa Nghị sao? Còn có, Nghê tiên sinh, còn không phải là Nghê Tuấn sao?

Nghê Tuấn bảo bác sĩ đi tới phòng Hàn Thừa Nghị, anh ta làm sao vậy? Cũng bị thương? Nhưng vừa rồi rõ ràng nhìn anh không có việc gì a!

Nghĩ như vậy, liền có chút thất thần.

May mà Lương Tư Văn cũng không có thời gian lưu lại ở đây lâu, anh ta hôm nay còn có việc, nghe nói Nhạc Tuyết Vi ở đây, mà anh lại vừa lúc ở gần đó, cho nên mới lại đây nhìn xem.

“Không cần tản bộ đâu, anh còn có việc, vì đây là vào kì nghỉ, phải chơi cho thật tốt, lúc trở về, nói cho anh một tiếng, anh tới đón em.”

Lương Tư Văn không có để ý đến lời bác sĩ kia nói, giữ chặt tay Nhạc Tuyết Vi, trong mắt đều là không rời.

Nhạc Tuyết Vi vừa nghe, vội gật gật đầu, “Nếu anh còn có việc, vậy anh mau đi đi!” Trong giọng nói ngầm có ý nào đó gấp không chờ nổi.

“Được, anh đi đây.”

“Vâng.”

Tiễn Lương Tư Văn đi, Nhạc Tuyết Vi không hề nghĩ ngợi liền xoay người đi tới tầng khách VIP. Đi thang máy lên tầng 17, dừng chân đứng trước cửa phòng 1708.

Vừa rồi trên đường đi, rõ ràng là rất sốt ruột, nhưng hiện tại thật sự tới đây rồi, Nhạc Tuyết Vi do dự. Cô muốn đi vào sao? Đi vào thích hợp sao? Đi vào nói, muốn nhìn thấy anh ra sao ư?

Haizz… Thật là hao tâm tổn trí!

Nhạc Tuyết Vi do dự đi lòng vòng trước cửa, bỗng cửa phòng bị mở ra, quay đầu lại vừa thấy, là Nghê Tuấn đưa bác sĩ vừa rồi ra. Thật đúng là Hàn Thừa Nghị bị thương?

“Ngài đi thong thả.” Nghê Tuấn khách khí hướng tới bác sĩ gật gật đầu, tiễn người đi.

Lúc này mới hướng tới Nhạc Tuyết Vi, hơi hơi cong lưng, cung kính nói: “Tam thiếu phu nhân, người là tới xem Tam thiếu sao? Tam thiếu đang ở bên trong, người tới vừa lúc, tay ngài ấy cần phải bôi thuốc, thuộc hạ chân tay vụng về, người đi vào giúp Tam thiếu đi!”

“……”

Nhạc Tuyết Vi bỗng dưng ngẩn ra, tay anh bị thương? Là do vừa mới chơi bóng mà bị sao? Thật là… Cô sao lại chỉ thấy Lương Tư Văn bị bóng đánh trúng, không chú ý tới Hàn Thừa Nghị?

Nhóm dịch: Mèo Xinh
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.