Editor: Nguyễn
Không nhanh không chậm, không chút hoang mang, cảm giác kỳ diệu như bắt ba ba trong rọ.
Trần Tấn Văn hút xong, ngừng lại, thần trí cũng rõ ràng, ngẩng đầu nhìn thấy Hàn Thừa Nghị, lập tức hoảng sợ. “Anh! Anh…… Sao lại là anh?”
“A? Thấy tôi lại giật mình như vậy sao?”
Hàn Thừa Nghị bình tĩnh cười lạnh, Nghê Tuấn cùng các thủ hạ biết rõ, Tam thiếu như vậy, sợ là không ổn!
“Anh Tuấn, để chúng ta tới đối phó, với loại người này còn cần Tam thiếu phải đích thân động thủ sao?” Có thủ hạ phía sau xin chỉ thị Nghê Tuấn, để Tam thiếu đối phó với loại rác rưởi này, đúng là đã coi trọng hắn rồi.
Nghê Tuấn duỗi tay ngăn lại, lắc đầu: “Không cần, Tam thiếu nhịn lâu rồi! Để Tam thiếu ra tay, nếu không sẽ bị nội thương, chúng ta chỉ cần nhìn là được.”
“Dạ.”
Chỉ thấy Hàn Thừa Nghị đứng lên, đầu tiên cởi nút thắt âu phục, rồi sau đó lại chậm rãi cởi âu phục ra, ném cho Nghê Tuấn.
Tiếp theo, cởi bỏ tay áo, vén lên, lộ ra cẳng tay tinh xảo. Mười ngón tay giao nhau, hung hăng đè xuống, lớn như cái phễu, lập tức vang lên âm thanh ken két.
Trần Tấn Văn rùng mình, không tự chủ được lui về sau.
Ánh mắt Hàn Thừa Nghị khinh bỉ quét về phía Trần Tấn Văn, môi mỏng khẽ mở, không chút để ý nói: “Trần Tấn Văn đúng không? Mày biết không? Mày rất may mắn.”
“Hả? Có ý tứ gì?” Trần Tấn Văn mờ mịt nhìn Hàn Thừa Nghị, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-cot-sung-ai-boss-qua-hung-manh/2118000/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.