Editor: Chi Misaki
Cửa phòng giải phẫu hé mở, tiếp sau là bác sĩ đi ra.
Nhạc Tuyết Vi vội vàng chạy tới nhìn vào trong nhưng lại không nhìn thấy hộ sĩ đẩy bà ngoại ra: "Bác sĩ, bà ngoại tôi đâu? Bà tôi... Sao còn không ra? Mọi người còn đang cấp cứu sao?"
"Aizzz..." Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, khó xử nhìn Nhạc Tuyết Vi, lại nhìn về phía Hàn Thừa Nghị, hỏi: "Các người đều là người nhà bệnh nhân?"
Hàn Thừa Nghị vội vàng đáp: "Đây là vợ tôi. Tôi là cháu rể bệnh nhân."
"Haizzz." Bác sĩ gật đầu, thở dài một hơi: "Thực xin lỗi, chúng tôi cũng đã tận lực, người bệnh tuổi tác đã cao, thêm nữa vốn đã mang bệnh tim cấp tính nay phát tác... Một lát nữa người bệnh sẽ được đưa vào phòng giám hộ, các người đi thăm bà ấy, thuận tiện cũng chuẩn bị tâm lý luôn đi, bà ấy chỉ có thể cố đến bình minh thôi."
"..."
Nhạc Tuyết Vi nghe vậy, trước mắt bỗng dưng tối sầm lại, thân thể giống như tượng gỗ đổ sang một bên.
"Tiểu Tuyết!"
Hàn Thừa Nghị khó khăn lắm mới ôm được người vào trong ngực, tất cả sức nặng của Nhạc Tuyết Vi đều dựa lên người anh, bi thương như thủy triều không thể ngăn chặn.
"A..."Cánh môi Nhạc Tuyết Vi run run, hơi thở hỗn loạn, nước mắt tạo thành một tầng sương bao phủ hốc mắt, cô không thể chấp nhận được hiện thực này, nhìn chằm chằm Hàn Thừa Nghị như muốn xác định lại lần nữa: "Thừa Nghị, bọn họ nói cái gì? Bọn họ gạt em đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-cot-sung-ai-boss-qua-hung-manh/2117993/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.