Editor: Bạch Nguyệt
Kết thúc mây mưa, nửa đêm say ngủ...
Hàn Thừa Nghị ôm lấy Nhạc Tuyết Vi ngủ, di động trên đầu giuờng chợt rung lên. Hàn Thừa Nghị từ trong giấc ngủ bừng tỉnh, cầm di động lên thì thấy Kiều Vũ Vi gọi tới. Theo bản năng nhìn nhìn người trong ngực, Nhạc Tuyết Vi uống rượu xong, vừa rồi lại còn quá mức mệt nhọc, giờ phút này ngủ rất ngon, cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.
Hàn Thừa Nghị thầm thở phào nhẹ nhõm, đi đến ban công tiếp điện thoại.
"A lô, Vũ Vi." Hàn Thừa Nghị day day huyệt thái dương, thanh âm lộ rõ mỏi mệt.
"Thừa Nghị!" Kiều Vũ Vi thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở truyền vào trong tai Hàn Thừa Nghị, "Anh đang ở đâu? Sao hôm nay lại không tới bệnh viện? Em đợi anh cả ngày, bọn họ nói anh rất bận, anh hiện tại đã không còn bận nữa rồi đúng không?"
Hàn Thừa Nghị chau mày, ẩn ẩn có chút không kiên nhẫn, "Vũ Vi, hiện tại đã khuya, em nghe lời, nhắm mắt lại ngủ, được không?"
"Không, không thấy anh, em ngủ không được." Kiều Vũ Vi một mực "dai nhách" không buông tha, "Ba em bị bệnh hôn mê bất tỉnh, mẹ lại không biết đi đâu, em không nơi nương tựa, anh có phải cũng mặc kệ em hay không?"
"Vũ Vi, em đừng có suy nghi vớ vẩn, tôi sẽ không có mặc kệ em." Hàn Thừa Nghị không muốn lấy cô ta, sự việc đã có chút không kiên nhẫn, nhưng lại không thể thật sự bỏ mặc cô ta.
“Vậy, vậy... vậy anh có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-cot-sung-ai-boss-qua-hung-manh/2117978/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.