"Anh đừng tới đây!" Kiều Vũ Vi khóc lắc đầu: " Vì sao anh lại đối với em như vậy?Anh nói anh thích em, muốn kết hôn với em! Nhưng hiện tại anh lại nói không cần em nữa! Em có chỗ nào không tốt? Có phải là không xinh đẹp bằng cô ta cho nên anh ghét bỏ em hay không?"
"Không phải!" Hàn Thừa Nghị lắc đầu liên tục phủ nhận, áy náy nói: "Thực xin lỗi Vũ Vi, chuyện này là tôi không tốt, là tôi đã suy xét không chu toàn. Lúc ấy tôi thực sự muốn kết hôn với em, nếu không có Tiểu Tuyết, tôi nhất định sẽ thực hiện lời hứa này. Nhưng hiện tại không thể, tôi đã có Tiểu Tuyết, em có ơn cứu mạng với tôi, cả đời này tôi cũng sẽ không quên! Em muốn cái gì tôi cũng sẽ tận lực bù đắp cho em."
Những lời này đều không thể trấn an Kiều Vũ Vi, ngược lại càng khiến cô ta thêm điên cuồng, tuyệt vọng.
"Không!" Kiều Vũ Vi càng khóc to hơn, cô ta không ngừng lắc đầu, khàn giọng gào thét: "Anh đối tốt với em như thế chỉ là vì em đã từng có ơn cứu mạng anh thôi sao? Anh thực sự chưa từng một lần thích em sao?"
Đối mặt với lời chất vấn này, Hàn Thừa Nghị chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu: "Thực xin lỗi."
"A!" Kiều Vũ Vi khóc đỏ cả mắt, không tiếp nhận được hiện thực này, cô ta đột nhiên từ trên xe lăn đứng dậy.
Thân thể của cô ta vốn đã cực kỳ suy yếu, miệng vết thương trên người còn chưa kịp khép lại, lại đột nhiên đứng lên, cơ thể vô lực, vùng vẫy lại khiến miệng vết thương nứt ra... Kiều Vũ Vi thống khổ che miệng vết thương, sống chết đẩy xe lăn ra, liều mạng chạy về phía cuối hành lang.
Dùng hết toàn lực nên Kiều Vũ Vi chạy rất nhanh, miệng vết thương nứt toác, máu tươi không ngừng thấm đẫm quần áo bệnh nhân đơn bạc, nhìn qua thật khiến người ta kinh hãi!
Hàn Thừa Nghị nóng nảy, quát: "Vũ Vi, mau dừng lại! Em chảy máu rồi!"
"Không, em không cần anh lo!" Kiều Vũ Vi chạy như điên tới cuối hành lang, hơn nữa nhanh chóng dạng chân ngồi ở trên bệ cửa sổ, người nghiêng ra phía bên ngoài.
"Vũ Vi!" Hàn Thừa Nghị bị hành động này của cô làm cho hù sợ, cô muốn làm gì đây?" Em đi xuống! Ở đó rất nguy hiểm, sẽ té ngã!"
"Anh không cần em nữa! Anh không cần em nữa!" Kiều Vũ Vi căn bản không nghe anh nói, đầu óc quay cuồng khóc nấc lên: "Dù sao anh cũng không cần em nữa! Anh không cần lo cho em, để cho em té xuống càng tốt, để cho em ngã chết, như vậy mọi chuyện đều kết thúc, anh cũng không phải lo nữa!"
Hàn Thừa Nghị nhức đầu suy nghĩ, anh không nghĩ tới phản ứng của Kiều Vũ Vi khi biết sự thật sẽ lớn như vậy, hiện tại anh đã bó tay chịu trói.
"Em cứ xuống trước đã, có gì lại nói, chúng ta xuống đây rồi nói được không?"
Kiều Vũ Vi ngồi ở chỗ đó, lung lay như sắp đổ, tùy lúc đều có thể ngã xuống. Anh làm sao có thể trơ mắt nhìn ân nhân cứu mạng ngày xưa xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?
"Thừa Nghị, anh không cần em! Em có chỗ nào không tốt, anh nói cho em biết, em sẽ thay đổi mà! Nếu anh thực sự không cần em, em cũng không muốn sống nữa!" Kiều Vũ Vi ra vẻ không nghe, cô ta chỉ biết là, cô ta không thể buông tha cho Hàn Thừa Nghị, buông Hàn Thừa Nghị ra rồi, cái gì cô ta cũng không còn!
Mi tâm Hàn Thừa Nghị cau chặt, không biết nên làm cái gì cho phải. Tâm tình Kiều Vũ Vi quá kích động, tình huống trước mắt, anh cũng không dám nói gì đến kích thích cô ta, nhưng Tiểu Tuyết bên kia…
Bắt gặp Hàn Thừa Nghị do dự, sắc mặt Kiều Vũ Vi càng khó coi hơn, chân còn lại cũng đặt ra ngoài cửa sổ!
"Vũ Vi!" Hàn Thừa Nghị kinh hãi, bước về phía trước hai bước.
"Được! Anh không cần em! Hiện tại em liền nhảy xuống!" Hai tay Kiều Vũ Vi khẽ chống lên bệ, làm bộ như muốn nhảy xuống.
"Đừng! Vũ Vi. Có chuyện gì chúng ta từ từ nói, em đừng kích động như vậy! Em xuống đi!" Trong lúc cấp bách, Hàn Thừa Nghị chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp: " Em đừng kích động, được không? Em mau xuống đây! Em muốn thế nào tôi cũng sẽ đồng ý với em!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]