Chương trước
Chương sau
Editor: Chi Misaki

Xét thấy vừa rồi trên mặt Cố Minh Sâm kia có chút xấu hổ, Nhạc Tuyết Vi sờ sờ cổ tính toán làm bộ như không phát hiện ra, thật sự là chẳng biết khéo thế nào lại cứ chạm mặt anh?

Nhưng mà Cố Minh Sâm lại làm như không có chuyện gì, đi về phía Nhạc Tuyết Vi, còn thân thiết nhiệt tình cùng cô chào hỏi: "Sư muội của anh đi đâu vậy? Bây giờ phải đi ăn cơm sao?"

"Ách..." Nhạc Tuyết Vi cười gượng hai tiếng, gật gật đầu: "Sư huynh cũng đi ăn cơm à?"

Rõ là... Một đoạn đối thoại rất thiếu “dinh dưỡng”.

"Ha ha." Cố Minh Sâm nâng nâng gọng kính, nở nụ cười: "Kia nếu đã là đi ăn cơm, vậy sao chúng ta lại không cùng đi? Sư muội muốn ăn cái gì? Sư huynh mời khách, không biết sư muội có thể nể tình mà đi cùng sư huynh hay không?"

"Ách." Nhạc Tuyết Vi dừng một chút, nghĩ thầm, rõ ràng vừa rồi cô khiến anh ta mất mặt như thế, người này chẳng những không tức giận mà còn mời cô đi ăn, lại nói anh ta còn là học trò của Kiều Vạn Đông, tốt nhất vẫn không nên làm quá. Vì thế, nghĩ đi nghĩ lại, cô liền gật đầu đáp ứng: "Được ạ! Chỉ có điều, sư huynh anh ngàn lần đừng đến căng tin nha! Anh- một bác sĩ mới từ nước ngoài..."

Cố Minh Sâm cười lớn đồng ý: "Ha ha... Được, chúng ta ra ngoài ăn."

Cổng sau trường đại học T, Rolls-Royce dừng lại trên con đường mòn đầy lá cây.

Cố Minh Sâm cùng Nhạc Tuyết Vi sánh vai đi ra khỏi cổng sau của trường học, Cố Minh Sâm vừa mới từ nước ngoài trở về, dọc đường đi đều cùng Nhạc Tuyết Vi nói về những chuyện lạ ở nước ngoài, về phong thổ, Nhạc Tuyết Vi cảm thấy vô cùng mới mẻ, hào hứng lắng nghe, thỉnh thoảng còn hỏi cái này, cái kia, hai người một bộ trò chuyện với nhau vô cùng vui vẻ.

"Tam Thiếu, Nhạc tiểu thư đi ra rồi... Chỉ có điều..."

Nghê Tuấn thấy Nhạc Tuyết Vi trước, liền nhắc nhở Hàn Thừa Nghị vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần. Hàn Thừa Nghị nghe thấy, liền nhanh chóng mở mắt ra, bộ dáng uể oải chán nản vừa rồi liền tan biến, tinh thần sáng lạn. Có điều, anh đang nhìn thấy gì đây?

Nhạc Tuyết Vi cư nhiên đang sánh vai cùng người đàn ông khác? Cô thực sự hẹn hò với người đàn ông khác? Đều nói tướng từ tâm sinh, bộ dáng người đàn ông này trắng trẻo nõn nà(*nguyên văn),vừa thấy liền giống tên cặn bã Cừ Lễ Dương cùng một loại người, khóe mắt đều là ý gian, khẳng định không phải loại người tốt đẹp gì!

Ánh mắt nhìn người của tiểu nha đầu này sao lại... Là thích loại hình này sao?? Ánh mắt Hàn Thừa Nghị thật giống như muốn phun lửa, thật có lỗi, anh lại vừa đúng không phải loại hình này!

Mở cửa xe, Hàn Thừa Nghị đi thẳng về phía Nhạc Tuyết Vi, ngăn cản đường đi của cô.

"Đi ra rồi hả? Đi theo tôi."

Hàn Thừa Nghị nói thẳng, khuôn mặt âm trầm lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi! Đối với Cố Minh Sâm đứng bên cạnh, anh hoàn toàn coi như không khí.

Tình huống này... Cố Minh Sâm cúi đầu nhìn về phía Nhạc Tuyết Vi: "Sư muội, vị này... Là bạn của em?"

Nhạc Tuyết Vi nhìn chằm chằm Hàn Thừa Nghị, đôi con ngươi đen láy nhìn thẳng về phía anh, giọng nói cất lên đầy trào phúng:" Bạn? Không phải, vị tiên sinh này, có phải anh nhận nhầm người rồi không? Tôi không biết anh... Bộ dáng tôi có giống ăn xin vậy sao?"

"Em!" Hàn Thừa Nghị bực mình, không khỏi giơ tay muốn kéo cô nhưng lại bị cô né tránh.

Nhạc Tuyết Vi trốn ra sau lưng Cố Minh Sâm, ra vẻ kinh hoảng nhìn anh: "Tiên sinh anh muốn làm gì? Tôi không biết anh nha! Anh còn xằng bậy như vậy nữa, tôi sẽ báo cảnh sát đấy! Sư huynh..."

Mà một tiếng ‘ Sư huynh’ này gọi đến vô cùng nhuần nhuyễn, dư âm vẫn còn văng vẳng bên tai khiến Hàn Thừa Nghị không khỏi run rẩy!

"Anh tránh ra!" Hàn Thừa Nghị không muốn cùng Nhạc Tuyết Vi so đo, đem mục tiêu chuyển đến trên người Cố Minh Sâm, giờ chính là chiến tranh giữ hai người đàn ông!

Nhưng Cố Minh Sâm cũng không phải là Cừ Lễ Dương. Anh nhìn Hàn Thừa Nghị ung dung lắc đầu: "Vị tiên sinh này, mặc kệ anh cùng sư muội tôi có quan hệ gì, nhưng anh cũng nhìn ra cô ấy không muốn gặp anh, cho nên, vẫn là xin anh tự trọng chút."

"Cái gì?" Hàn Thừa Nghị cho rằng chính mình nghe lầm, người nào mà lại dám nói chuyện với anh như thế? Một thân khí lạnh bức người tản mát ra xung quanh!

Nhạc Tuyết Vi đương nhiên rất hiểu anh. Biết anh lại muốn phát tác, mà một khi anh tức giận, còn việc gì có thể xảy ra?? Vì thế, cô cuống quít đứng về phía trước, che chở trước mặt Cố Minh Sâm, muốn ngăn anh lại: "Anh muốn làm gì? Hàn Thừa Nghị, tôi nói cho anh biết, chúng ta đã sớm kết thúc! Rốt cuộc muốn tôi nói bao nhiêu lần, anh mới hiểu? Anh rõ ràng đã có vị hôn thê, vì sao vẫn quấn lấy tôi không rời? Anh muốn đánh người sao? Chỉ cần đàn ông xuất hiện bên cạnh tôi anh đều muốn đánh sao? Như vậy là có thể xong sao? Anh không cần ỷ thế hiếp người! Anh rồi cũng phải kết hôn, tôi cũng sẽ có người đàn ông khác... Đây vốn là chuyện anh không cản được! Van cầu anh, tôi không muốn có một chút quan hệ nào với anh nữa cả!"

Một mạch nói xong những thứ này, Nhạc Tuyết Vi nhìn Cố Minh Sâm: "Sư huynh, chúng ta đi!"

Bờ vai cô lướt qua Hàn Thừa Nghị, Hàn Thừa Nghị một người đàn ông cao lớn như vậy cư nhiên bị cô va đến lảo đảo xuýt ngã. Anh bị Nhạc Tuyết Vi quát đến thất thần, không sai, anh rồi cũng phải kết hôn, cô cũng sẽ thuộc về người đàn ông khác... Nhưng mà cứ nghĩ đến cô sẽ là của người đàn ông khác, anh liền muốn phát điên! Anh chỉ cần nhìn thấy người đàn ông khác đối tốt với cô một chút, cô cười với người đàn ông khác một chút anh đều không chiụ nổi, thế thì làm sao có thể chịu nổi việc cô sẽ thuộc về người đàn ông khác đây!

Ngẩng đầu lên, ánh mắt anh đuổi theo bóng hình Nhạc Tuyết Vi, cô đã cùng Cố Minh Sâm lên taxi.

Hàn Thừa Nghị đi bộ trở lại trên xe, cả khuôn mặt âm trầm, không đợi anh phân phó, Nghê Tuấn đã dặn dò lái xe: "Lái xe, đuổi theo xe Nhạc tiểu thư."

Xe ngừng lại, Nhạc Tuyết Vi cùng Cố Minh Sâm vào một quán cơm Trung Quốc.

Lúc Nhạc Tuyết Vi xuống xe, Cố Minh Sâm săn sóc, che chở đỡ lấy đầu cô, Nhạc Tuyết Vi nhu thuận ngẩng mặt lên cười với anh: "Cảm ơn sư huynh."

Cố Minh Sâm lắc đầu, tay cầm lấy túi xách trong tay cô: "Để tôi cầm giúp đi!"

"Không cần..." Nhạc Tuyết Vi kinh ngạc, từ chối.

"Giúp phụ nữ cầm túi xách, là hân hạnh của kẻ thân sĩ, để tôi cầm đi?" Cố Minh Sâm cực kỳ lịch sự, kiên trì, thành ra Nhạc Tuyết Vi không thể không đưa cho anh.

Cố Minh Sâm nhận lấy túi xách, ánh mắt vừa chuyển, liền nhìn thấy Hàn Thừa Nghị một thân dựa vào trên xe cũng vừa mới đến đây, khóe miệng nhiễm một chút ý cười tự hiểu: "Sư muội, người kia, em thực sự không muốn gặp anh ta sao? Em cực kỳ không thích anh ta?"

Nhạc Tuyết Vi không nhìn thấy Hàn Thừa Nghị, bĩu môi nói: "Không cần nói đến thích hay không thích, anh ta đã là vị hôn phu của người khác, không tới phiên tôi nói những thứ này, chỉ là, tôi thực sự không muốn nhìn thấy anh ta."

"Tốt lắm. Sư huynh giúp em, em đừng để ý nha! Tôi thực sự không có ý gì khác." Cố Minh Sâm nói xong, Nhạc Tuyết Vi còn chưa kịp hiểu, anh cũng đã giơ hai tay, ôm Nhạc Tuyết Vi vào trong ngực, một tay khoác lên vai cô.

"Ách! Sư huynh?"Nhạc Tuyết Vi cảm thấy kinh sợ không thôi, này... Hàn Thừa Nghị nhìn thấy còn không tức điên sao?

"Đi thôi!" Cố Minh Sâm cứ vậy ôm Nhạc Tuyết Vi đi vào quán cơm.

Bọn họ vừa mới đi vào, Hàn Thừa Nghị liền xoay người lại, hung hăng đấm một quả đấm lên thành xe! Bàn tay nắm chặt, các đốt ngón tay không ngừng run rẩy! Rõ ràng là bị ép đến sắp tức điên, nhưng mà Hàn Thừa Nghị cũng chỉ có thể bó tay chịu chói, nửa biện pháp cũng không có.

Anh có thể cảm nhận được, trải qua ‘Sự kiện ở bể bơi’, thái độ của cô đối với anh hoàn toàn thay đổi. Trước kia mà nói, tuy cô không đáp ứng anh nhưng cũng không chặt đứt mọi con đường cho dù có tức giận đối với anh... Nhưng hôm nay, cô thực sự không để ý đến anh rồi.

Vì sao cô lại tức giận như vậy? Bởi vì anh oan uổng cho cô? Tại sao cô lại không nghĩ đến là cô nhiều lần khiến anh tức giận cô cùng với Kiều Vạn Đông... Nên mới giận lây sang cô như thế!

Một bữa cơm này, Nhạc Tuyết Vi cùng Cố Minh Sâm tốn khoảng hai giờ.

Thời điểm hai người đi ra, tư thế cũng thân mật như lúc cùng nhau tiến vào, miệng núi lửa trong lòng Hàn Thừa Nghị rốt cuộc cũng không nhịn dược nữa mà phun chào!

"Sư huynh, buổi chiều anh còn có buổi họp lớp, không cần để ý đến tôi nữa, tôi còn muốn đến bệnh viện thăm bà ngoại..." Nhạc Tuyết Vi đứng ở cửa, cùng Cố Minh Sâm chào tạm biệt, Cố Minh Thâm gật đầu, đưa túi xách trên tay cho cô.

Cố Minh Sâm bắt taxi, trước khi lên xe, còn tựa gần vào bên người cô nhẹ giọng nói: "Chính em cẩn thận, anh ta còn chưa đi đâu."

"Uh`m, không có việc gì, cám ơn sư huynh." Nhạc Tuyết Vi lạnh lùng liếc mắt nhìn Hàn Thừa Nghị, tuy cô cách xa anh, nhưng vẫn có thể cảm nhận được lửa giận trên người anh.

Tiễn bước Cố Minh Sâm, Nhạc Tuyết Vi xoay người đi về phía trước. Quán cơm này cũng rất gần bệnh viện, từ nơi này đi bộ đi đến bệnh viện cũng không tốn nhiều thời gian, Nhạc Tuyết Vi tính toán trực tiếp đi qua.

"Tiểu Tuyết!"

Không ngoài dự kiến, Hàn thừa Nghị liền tiến lại ngăn cản cô.

Nhạc Tuyết Vi lần này có chút phiền, không bình tĩnh giống như vừa rồi, đôi mày thanh tú dựng thẳng, quát khẽ: "Anh không muốn để cho tôi yên đúng không? Tôi nói cho anh biết, Hàn Thừa Nghị, tôi không còn phải phục dịch anh nữa rồi! Qua chủ nhật này tôi cũng không đi làm nữa! Vị trí thư ký kia của anh, ai làm tôi cũng không quản? Tôi hiện tại chính thức hướng anh xin từ chức!"

"Từ chức? Em đừng nằm mơ! Tôi cũng nói cho em biết, Hàn Thừa Nghị tôi muốn phụ nữ liền dễ như trở bàn tay! Em có tin không, nếu em còn như vậy tôi sẽ làm cho em xem? Không cần ỷ vào việc tôi sủng ái em, em liền vô pháp vô thiên làm ầm ĩ!"

Hàn Thừa Nghị căn bản là không để lời nói của Nhạc Tuyết Vi vào trong mắt, vững vàng giữ chặt cô, kéo cô đi về phía xe.

"Trừ bỏ dùng sức mạnh ra, anh còn có thể làm gì?" Nhạc Tuyết Vi bị ném vào trên ghế sofa bị đau đến nhăn mặt.

Hàn Thừa Nghị ngồi ngay bên cạnh, tiện tay với lấy một ly Whisky uống cạn, hai mắt sáng quắc nhìn về phía trước, phiền não kéo cà vạt, lại vẫn cảm thấy không đủ liền cởi nút áo trong ra.

"Đi "Vinh Lạc Trai!"

“Vâng ạ.”

Rolls-Royce chạy như bay trên đường lớn, nhưng người ngồi trên xe một chút rung động cũng không thấy, ngay cả chai rượu đặt trên bàn cũng không hề rung ray. Nhạc Tuyết Vi nhìn về phía Hàn Thừa Nghị người đầy tàn bạo, giật mình không biết phải làm sao, anh lại muốn nổi điên cái gì đây?

"Vinh Lạ Trai” là nhà hàng Trung Quốc nổi tiếng nhất thành phố T.

Hàn Thừa Nghị kéo Nhạc Tuyết Vi xuống xe, Nghê Tuấn theo sát hai người, một hàng bảo tiêu cũng đuổi theo, quản lý ‘ Vĩnh Lạc Trai’ liền vội vã chạy ra đón.

"Hàn tổng đại giá quang lâm, ngài có gì cần sai bảo ạ?" Quản lí tươi cười chào đón Hàn Thừa Nghị, giọng nói đầy ân cần.

Cước bộ Hàn Thừa Nghị cũng chưa từng vì vậy mà ngừng lại, trực tiếp đi về phía phòng khách VIP cố định của mình, anh vừa đi, vừa nói: “ Mang lên Toàn bộ món ăn Mãn Hán! Lập tức!"

"Vâng, vâng... Lập tức có!"

Quản lí xét thấy tình huống không ổn, liền khẩn trương phân phó, trong lúc này, tất cả đầu bếp của ‘ Vĩnh Lạc Trai’ đều ngừng tất cả các thực đơn lại, toàn tâm toàn ý phục vụ Hàn Thừa Nghị.

Lúc một chiếc bàn trọn đặt đầy thức ăn được đẩy ra, Nhạc Tuyết Vi kinh ngạc nhìn về phía Hàn Thừa Nghị, anh điên rồi, anh thực sự điên rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.