Chương trước
Chương sau
Editor: Chi Misaki

Bởi vì mấy ngày nay vẫn luôn chăm sóc bà ngoại, nên Nhạc Tuyết Vi liền không có thời gian nghỉ ngơi cho thật tốt, lại thêm việc vừa về đến đã bị Hàn Thừa Nghị ăn sạch sẽ từ trong ra ngoài, cho nên vừa đặt chân lên xe cô đã buồn ngủ. Mơ mơ màng màng mà tỉnh lại, cảm giác thấy chính mình đã ngủ rất lâu rồi, thế nhưng giờ cô vẫn đang ở trên xe, Nhạc Tuyết Vi có chút nghi hoặc, chẳng lẽ còn chưa tới công ty?

Ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Hàn Thừa Nghị đang gọi điện thoại, mi tâm nhíu chặt lại, giọng điệu cũng không quá tôt: "Uh`m, nói cách khác, bây giờ vẫn chưa có tin tức?"

Anh im lặng rất lâu, sau khi nghe xong đối phương báo cáo tình huống, mới trầm giọng thở dài, nói: " Ok, trước cậu cứ ổn định lại cảm xúc của công nhân. Đừng để bọn họ gây thêm chuyện, dẫn tới cãi nhau thì không tốt, tôi sẽ lập tức tới."

Nói xong anh liền cúp điện thoại, nhắm hai mắt lại, hai ngón trỏ khẽ day day hai bên thái dương, môi mỏng khẽ nhếch.

Nhạc Tuyết Vi cũng đã đi theo anh được một đoạn thời gian, biết anh như vậy là có chuyện phiền lòng. Cô nhịn không được liền hỏi anh: "Xảy ra chuyện gì?"

Hàn Thừa Nghị nghe thấy liền mở mắt ra, nỗi phiền lòng vừa thoáng qua liền biến mất, cả người lại trở lại bộ dáng tinh anh như chưa có chuyện gì xảy ra: "Một chút việc nhỏ thôi, kế hoạch "Ẩn Hồ" xảy ra vấn đề, có điều cũng không sao cả, Nghê Tuấn đã chạy qua rồi."

Nghe anh nói có vẻ nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Nhạc Tuyết Vi cũng hiểu được sự tình chỉ sợ không phải đơn giản như vậy. Nếu Nghê Tuấn đã phải xuất mã, tình thế nhất định là rất nghiêm trọng.

"Ẩn hồ" là kế hoạch khai phá một làng du lịch suối nước nóng gần đây của tập đoàn D.S, mảnh đất kia nằm ở khu chợ huyện dưới chân một ngọn núi, nới này có vẻ khá xa xôi, bởi vì có suối nước nóng tự nhiên, cho nên liền trở thành mục tiêu khai thác của các thương gia. Không lâu trước đây tập đoàn D.S mới phát hiện ra mảnh đất này, hiện tại vẫn còn đang trong quá trình khai phá cơ bản nhất.

Lần trước, Nhạc Tuyết Vi giúp đỡ Hàn Thiên Lỗi sửa chữa bản thiết kế trên giấy, chính là bản thiết kế để xây dựng làng du lịch bây giờ.

Bên kia có thể xảy ra chuyện gì mà khiến cho công nhân phải cãi nhau? Chẳng nhẽ trong quá trình khai thác xảy ra vấn đề gì sao? Nhạc Tuyết Vi nhìn ra vẻ mặt nghiêm túc của Hàn Thừa Nghị, ngay cả khóe môi vẫn hay nhếch lên thường ngày cũng không có, cô cũng không dám hỏi nhiều.

Xe vẫn đang chạy trên đường cao tốc, còn chưa chạy đến chỗ kia, sắc trời liền bắt đầu thay đổi. Mây đen từ phía chân trời ùn ùn kéo đến, bầu trời đột nhiên tối sầm lại. Bây giờ lại đúng vào mùa mưa tháng 6, tháng 7, thành phố T lại là vùng Duyên hải thành thị, mấy ngày liên tiếp mưa to không ngừng.

Quả nhiên không lâu sau, mưa to chậm lại xuất hiện, từng hạt mưa rơi xuống gõ vào thành xe tạo nên những âm thanh lộp độp, lộp độp không ngừng.

Hàn Thừa Nghị đột nhiên ngồi thẳng người dậy, bộ dáng bất an lo lắng hoàn toàn không phù hợp với hình tượng bình tĩnh vẫn quen nắm giữ mọi thứ trong tay một chút nào. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt càng ngày càng trở nên lạnh lùng.

Tốc độ xe thả chậm lại, dọc theo con đường núi cong queo một hồi, rốt cục cũng đi tới "Ẩn Hồ".

Cửa xe được mở ra, bảo tiêu liền đưa tới hai chiếc áo mưa, nói: "Tam Thiếu, bên ngoài mưa quá lớn, ngài mau mặc cái này vào!"

Hàn Thừa Nghị nhìn cũng không thèm nhìn chiếc áo mưa kia, bảo tiêu nhìn Nhạc Tuyết Vi, Nhạc Tuyết Vi liền vô cùng tự giác đi qua nhận lấy áo mưa, mặc vào cho Hàn Thừa Nghị xong rồi cũng mặc vào cho bản thân mình, lúc này hai người mới xuống xe, vừa bước xuống xe cô mới chân chính cảm nhận được trận mưa này lớn tới cỡ nào.

Nhạc Tuyết Vi vừa xuống xe, liền cảm giác được từng đợt gió mạnh mang theo những hạt mưa lớn nhỏ tạt vào mặt cô. Theo phản xạ cô liền nhắm mắt lại, một giây sau liền rơi vào vòng ôm ấm áp của Hàn Thừa Nghị. Hàn Thừa Nghị một tay ôm cô, một tay đỡ thắt lưng của cô, tư thế kia thật giống như vì cô mà dựng lên một bức tường thành chắn mưa chắn gió.

Nhạc Tuyết Vi ngẩng đầu nhìn anh, mưa dọc theo chiếc mũ nhỏ chảy xuống, làm ướt hai bên sườn mặt anh tuấn kiên nghị của Hàn Thừa Nghị, khiến cho cả người anh như bị che phủ bởi một tầng sương mỏng, tâm tư Nhạc Tuyết Vi bỗng chốc chìm vào trong mông lung.

Trong mơ hồ, Nhạc Tuyết Vi bỗng cảm giác được hai đao ánh mắt không có ý tốt ở một bên nhìn qua rơi thẳng vào trên người cô. Vừa quay đầu lại, cô liền nhìn thấy Hách Tích Âm vẫn đi theo bọn họ, chẳng qua là cô ta không có ngồi cùng một chiếc xe với bọn cô mà thôi.

Hàn Thừa Nghị không có nhận ra sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người phụ nữ, anh vẫn bước nhanh tiến thẳng về phía Nghê Tuấn.

"Tam Thiếu."Đứng giữa mưa to, giọng nói Nghê Tuấn cũng có chút bất ổn: " Tình hình bên phía công nhân không được tốt lắm, tôi đã tận lực trấn an họ rồi. Bên phía thiếu gia Thiên Lỗi vẫn không có tin tức, thông tin gián đoạn, chúng ta không có cách nào xác định được.

Lúc đến nơi này Nhạc Tuyết Vi mới biết được, nền "Ẩn hồ" bị sụp, cùng với đó là không tìm thấy tin tức của Hàn Thiên Lỗi! Khó trách Hàn Thừa Nghị lại tỏ thái độ lo lắng khác thường như vậy. Tuy anh chỉ hơn Hàn Thiên Lỗi có 10 tuổi, nhưng nhìn vào thái độ của anh đối với Hàn Thiên Lỗi từ xưa đến nay mà nói, không khác gì thái độ của một người cha đối với con trai của mình.

Hàn Thừa Nghị rũ mắt xuống, sóng mắt vẫn như cũ không có một tia dao động, nhưng mi tâm nhíu chặt lại tiết lộ tâm trạng vô cùng lo lắng của anh lúc này: "Đi, xuống xem một chút."

Đường núi lầy lội đầy bùn đất, đi bộ cũng vô cùng khó khăn, bước chân Hàn Thừa Nghị vẫn đi rất nhanh không hề thay đổi. Tình huống Nhạc Tuyết Vi lại không khá hơn được chút nào, Nghê Tuấn đi theo phía sau hai người, từng bước, từng bước gian nan đi xuống.

Đứng trước công trường là một mảnh hỗn loạn, có thể nói là vô cùng hỗn loạn. Bởi vì nền móng bị sụp xuống, lại kèm theo mưa to như trút xuống, nhóm công nhân cũng không chịu rời đi, ầm ĩ muốn tập đoàn D.S ra mặt. Trong mắt những người đó hằn lên những tia máu đầy tức giận, một bộ như muốn ăn thịt người ta, Nhạc Tuyết Vi không tránh khỏi sinh lòng sợ hãi.

Hàn Thừa Nghị giật giật khóe miệng, đối mặt loại cảnh tượng này, anh vẫn giữ được bình tĩnh, cước bộ vẫn không ngừng tiến về phía trước cho đến khi đứng ổn định trước mặt đám công nhân đang không ngừng ầm ỹ, vóc dáng của anh vốn đã cao, lại luôn dùng tư thái của một người đứng từ trên cao nhìn xuống mọi người, loại khí chất này khi đứng ở trước mặt đám công nhân lại càng trở nên rõ ràng.

Đám công nhân này trước giờ vẫn chưa nhìn thấy tổng giám đốc của tập đoàn D.S, cũng không hề biết người đứng ở trước mặt bây giờ chính là ông chủ của bọn họ, nhưng tất cả đều nhất trí ngậm miệng, an tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn về phía anh.

Trong vài giây ngắn ngủi trầm mặc, tất cả mọi người đều ý thức được, người này, có khả năng chính là người sẽ mang lại quyền lợi cho bọn họ. Đám công nhân vừa rồi vẫn còn đang la hét vậy mà bây giờ không ai dám đứng ra nói chuyện. Trên người Hàn Thừa Nghị tỏa ra một cỗ hơi thở "Người sống chớ lại gần", lực sát thương vô cùng mạnh mẽ!

Ai biết, còn chưa kịp để cho đám công nhân có hành động gì, Hàn Thừa Nghị liền làm một hành động khiến cho tất cả mọi người đều sững sờ. Hai anh đan vào đặt ở trước bụng, ánh mắt rét lạnh quét một vòng xung quanh, sau đó liền khom người xuống trước mặt tất cả công nhân... Độ cong đủ 90 độ!

Một giây, hai giây, ba giây... Ước chừng khoảng 10 giây.

Xung quanh một mảnh lặng ngắt như tờ, tất cả chỉ còn lại âm thanh của tiếng mưa không ngừng trút xuống. Tổng giám đốc tập đoàn D.S hướng công nhân làm lễ lớn như vậy, làm sao có thể không khiến người ta cảm thấy khiếp sợ cho được?

Làm xong phần đại lễ này, Hàn Thừa Nghị ngẩng đầu nhìn về phía mọi người, ánh mắt thâm thúy, thần thái bức người: " Xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, tôi thành thật xin lỗi. Tôi biết, lúc này dù nói cái gì cũng không có tác dụng, bạn của mọi người, người thân của mọi người, giờ phút này đều chưa rõ sống chết.

Tôi chỉ có thể nói, tập đoàn D.S sẽ lỗ lực hết sức để cứu người, dù chỉ còn lại một cánh tay cũng sẽ đưa mọi người ra khỏi đống đổ nát! Về phần bồi thường, mọi người lại càng không cần phải lo lắng. Nhưng mà, điều quan trọng nhất vẫn là như thế nào để cứu hết mọi người ra! Hiện tại, tôi sẽ cung nhân viên cứu nạn xuống giúp mọi người!"

"Hả!" Ánh mắt Nhạc Tuyết Vi vừa chuyển liền giật mình nhìn Hàn Thừa Nghị, anh vừa nói cái gì?? Anh muốn đích thân đi xuống? Như vậy sẽ rất nguy hiểm!

"Tam Thiếu!" Nghê Tuấn cùng Hách Tích Âm đều lấy làm kinh hãi, khẩn trương tiến lên khuyên can, "Tam Thiếu, anh làm sao có thể tự mình đi xuống?"

Hàn Thừa Nghị nghiêng mặt qua, giọng nói mang theo chút chua xót bị đè nén lại: "Thiên Lỗi lại vẫn đang ở bên dưới, tôi làm sao có thể không xuống?"

Chỉ một câu này thôi, nhưng lại khiến cho tất cả mọi người câm nín.

"Nghê Tuấn, Hách Tích Âm hai người cũng đi xuống!"

Nhạc Tuyết Vi lại càng không có lý do gì để ngăn cản, chỉ có thể nhìn Hàn Thừa Nghị cùng Nghê Tuấn, Hách Tích Âm thay đổi y phục, mang theo trang thiết bị, cùng đội ngũ đi xuống, bóng lưng anh cao lớn ở trong màn mưa lại càng thêm kiên nghị, dứt khoát.

Nhìn thấy Hàn Thừa Nghị không có ngăn cản Hách Tích Âm đi xuống, Nhạc Tuyết Vi ngầm đoán rằng, địa vị của Hách Tích Âm bên cạnh Hàn Thừa Nghị chỉ sợ không đơn giản chỉ là thư ký tư nhân, tựa hồ là giống như Nghê Tuấn- một nhân vật hết sức quan trọng, khó trách cô ta lại chán ghét cô như vậy.

...

Một giờ, hai giờ... Thời gian dần dần trôi đi, Nhạc Tuyết Vi vẫn đứng ở đó, nhưng hàn Thừa Nghị lại chậm chạp chưa có đi lên.

"A, tại sao tất cả mọi người đều ở chỗ này?"

Phía đằng sau đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân, cùng giọng nói mà Nhạc Tuyết Vi vô cùng quen thuộc! Nhạc Tuyết Vi nhanh chóng quay đầu lại, nhìn về hướng người đang chạy đến, mọi lo lắng cùng bất an liền hóa thành nỗi căm tức không thôi!

"Thiếu gia!"

Tất cả những nhân viên còn lại nhìn thấy Hàn Thiên Lỗi đều chấn kinh, anh làm sao có thể xuất hiện tại đây? Tổng giám đốc cũng đã vì anh mà đích thân đi xuống!

Mọi người vì sao lại nhìn anh bằng ánh mắt như vậy? Hàn Thiên Lỗi khó hiểu suy đoán, tầm mắt liền rơi vào trên người Nhạc Tuyết Vi, anh lập tức thu hồi lại nghi hoặc, toét miệng cười đi đến trước mặt cô: "Tuyết Vi, sao cô cũng đến đây? Aizz, cô cũng đã đến rồi, chú ba của tôi có phải cũng đã đến đây rồi không?

Haha, tình huống lần này khá là khó giải quyết, chú ba không đến, quả thực là khó có thể giải quyết được!"

Hàn Thiên Lỗi tự mình suy đoán, cũng không có nhận ra cảm xúc của Nhạc Tuyết Vi lúc này, hoàn toàn là dương cung bạt kiếm đối với anh.

Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của anh, trong ngực Nhạc Tuyết Vi như bị dồn nén bởi một thứ cảm xúc đau xót không tên! Không kịp nghĩ nhiều, bàn tay liền giơ lên "Bốp" một cái rơi vào trên mặt anh.

Hàn Thiên Lỗi bị đánh liền trở nên mờ mịt, bàn tay ôm mặt hơn nửa ngày vẫn còn thẫn thờ, ngơ ngác nhìn Nhạc Tuyết Vi.

Lúc này, chỉ nghe thấy phía bên dưới, một tiếng ầm ầm vang lên... Lồng ngực Nhạc Tuyết Vi cũng theo đó mà nhảy dựng lên, cô nhanh tay đẩy ra Hàn Thiên Lỗi ra cấp tốc chạy tới, vì chạy quá nhanh, đường xá lại trơn nên cô liền trượt chân ngã quỳ trên mặt đất, đôi mắt hoảng sợ nhìn xuống dưới đáy vực sâu chỉ còn một đống hoang tàn, hô to: "Hàn Thừa Nghị! Hàn Thừa Nghị!"

Nghe thấy Nhạc Tuyết Vi lớn tiếng kêu to, Hàn Thiên Lỗi cuối cùng cũng đã hiểu ra, thì ra chú ba thực sự đã đến đây! Hơn nữa, hiện tại còn đang ở phía dưới?

Hàn Thiên Lỗi rất muốn làm gì đó nhưng lại không rõ tình hình, lại thấy Nhạc Tuyết Vi quỳ ở đó vô cùng chật vật, anh liền chạy tới đỡ cô dậy.

Ai biết mới vừa đến gần, anh liền bị Nhạc Tuyết Vi mạnh mẽ đẩy ra, đôi mày thanh tú nhíu lại, đáy mắt đầy lửa giận trừng anh, hai tay kéo lấy áo anh, giận dữ hét lên: " Vì sao anh lại ở đây? Vì sao anh lại ở chỗ này? Nếu như anh đã an toàn, vì sao lại không gọi điện báo bình an cho chú ba của anh?

Anh có biết không, chú ba của anh nghĩ đến anh bị chôn ở phía dưới, anh ấy đã đi xuống để cứu anh rồi! Đã hơn hai giờ trôi qua, anh ấy vẫn chưa đi lên, hiện tại nền móng lại bị sụp xuống! Lại sụp xuống! Hàn Thiên Lỗi, anh đã không còn là trẻ con nữa, tại sao làm chuyện gì cũng không để cho chú ba của anh an tâm thế?"

"Tôi..." Đôi mắt hàn Thiên Lỗi mở lớn, trong đôi mắt tràn đầy vô tội, có lo lắng, cũng có hối hận, thần sắc phức tạp, anh hoàn toàn không nghĩ tới mọi việc sẽ trở nên như vậy.

Lúc ấy anh vừa mới định xuống thăm dò tình hình bên dưới nền, tất cả liền sụp đổ, tuy anh có theo mọi người vào trong, nhưng bản thân anh lại không có bị thương, cho nên liền vội vàng cứu người bị thương ra, sau đó đưa bọn họ đến khách sạn duy nhất gần đây, bây giờ mới chạy về xem tình huống ở bên này.

Anh làm sao có thể đoán được, vừa mới đến nơi liền hay tin chú ba tưởng anh bị chôn bên dưới, nên đã tự mình đi xuống cứu anh?

Hàn Thiên Lỗi tự trách cùng lo lắng, đôi mắt đỏ lên, kiên quyết muốn đi xuống: "Tôi đi cứu chú ba!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.