Edit: Spum-chan
Tất cả mọi chuyện đều bắt đầu từ mùa hè nóng bức năm đó.
Long Việt Băng trong lúc vô tình đã thúc đẩy một thợ săn khôn ngoan cùng một hồ ly giảo hoạt gặp nhau.
Có lẽ đây là số mệnh, có lẽ đây là….số mệnh kiếp trước định sẵn.
Buổi chiều hè, oi bức đến mức gần như không thở nổi…… Ngô Ảnh Trạch đáp ứng lời mời, một mình đi vào Chỉ Thủy.
Đáng lẽ gặp mặt cùng “loạn thần tặc tử” là chuyện không thích hợp, nhất là thời điểm này Ngô Ảnh Trạch còn đang là một “trung thần”. Nhưng xin tha thứ cho người như hắn, trời sinh lòng hiếu kì của hắn đã mãnh liệt hơn người thường rất nhiều.
Tiếng đàn uyển chuyển ai oán, truyền đến từ nội viên sâu thẳm.
Như oán như sầu, như khóc như than, người nghe thấy không khỏi động lòng, tựa như có một vật sắc nhọn nào đó, vẽ nên một vết thương trên trái tim, vết thương dù nhỏ, lại âm ỉ đau.
Trong viện, nội đình, mỹ nhân một thân tuyết y, cảnh tượng đẹp như tranh vẽ. Duy có tiếng đàn u buồn này, xuyên thấu không trung, thấm vào da thịt, chân thực đến thương tâm.
Ngô Ảnh Trạch lẳng lặng đứng nghe, không tiến về phía trước, Long Nhược Đình hình như cũng không phát hiện sự tồn tại của hắn, vẫn chuyên chú như cũ.
Xong một khúc, Ngô Ảnh Trạch cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng, nhất thời có loại cảm giác như được siêu thoát.
Cửu vương gia này…… Thật là một người kỳ lạ.
“Ngươi…… ở đây bao lâu rồi?”
Nghe thấy câu hỏi của Long Nhược Đình, Ngô Ảnh Trạch mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-anh/185377/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.