Edit: Spum-chan
“Nhược Đình……”
Rốt cục……lại lần nữa được chạm vào y.
Đây là mộng sao?
Nếu đây là mộng……thì xin đừng để ta tỉnh lại quá sớm.
Thô bạo cắn vào môi đối phương, Ngô Ảnh Trạch cảm thấy thân thể trở nên rất nóng…… Dục vọng bên trong trỗi dậy kêu gào mãnh liệt, lí trí dần tan rã.
“Ảnh Trạch……”
“Ta yêu ngươi…… Ta rất nhớ ngươi……”
Tự mình thì thào, cũng không quản đối phương có nghe rõ hay không. Đây là muốn dùng ngôn ngữ để trấn an bản thân, muốn giải phóng áp lực đã đè nặng trong lòng từ lâu.
Nhược Đình……thuận theo. Y không giận nữa sao……?
Trong mông lung, Ngô Ảnh Trạch cố mở to mắt, như thế thấy được nụ cười dịu dàng của Long Nhược Đình. Tuyệt mỹ, mị hoặc, đa tình.
“Ta tha thứ cho ngươi ……”
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng kia đã nói như vậy.
“Nhược Đình……”
Ngô Ảnh Trạch rốt cục không khống chế được *** mãnh liệt. Lúc chút lí trí còn sót lại cũng bị nuốt hết, hắn đè chặt đối phương lên giường……
Một đêm tiêu hồn, tác cầu không biết chừng mực, thõa mãn thân thể kém xa với thõa mãn trong lòng, hạnh phúc theo cảm xúc đó mà tràn ra……
Mấy ngày nay, Ngô Ảnh Trạch chưa bao giờ có giấc ngủ sâu, an ổn như bây giờ.
Mộng cuối cùng vẫn là mộng, nếu có thể kéo dài thì tốt rồi………
Trời tờ mờ sáng. Một bóng người quang lỏa từ trên giường đi xuống, chậm rãi mặc lại y phục.
Người này, chính là Tô Tình. (Đọc tới đoạn này muốn đập nát cái bàn phím=”=)
Nụ cười bên môi nàng ẩn hiện một tia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-anh/1494466/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.