Lần này An Nhu shock thật.
Chẳng lẽ cô thật sự có răng khôn à…
Trong lúc cô không biết thì bỗng nhiên có một cái răng khôn ló ra á?
Không đúng, nếu có răng khôn thì cô phải biết chứ. Nhưng nếu giờ cô nói thẳng là mình không có thì có phải sẽ làm anh mất mặt không, nói thế chả phải ý là anh quá vô dụng à? Ngay cả răng khôn cũng nhận nhầm.
An Nhu muốn cho đối tượng thầm mến chút mặt mũi nên yếu ớt nói: “… Đột nhiên tôi không muốn nhổ nữa.”
Nhưng Trần Bạch Phồn lại như không hiểu lời cô, anh bình thản ung dung nói tiếp: “Đừng sợ, lúc nhổ răng sẽ có thuốc tê nên không đau đâu. Nếu có cũng chỉ một lát sau khi hết thuốc tê thôi.”
“…” Nghe có vẻ hợp lí.
Nếu như cô có răng khôn thì chắc chắn sẽ nhổ không chút ngại ngần.
Nhưng vấn đề là cô có đâu!
An Nhu đột nhiên cũng không biết phải làm gì. Lúc cô chưa kịp nghĩ ra thì Trần Bạch Phồn đứng trước mặt cô đã hơi khom lưng, anh cười, kiên nhẫn nói: “Cho nên nhổ đi, để tôi bảo y tá lấy dụng cụ.”
Không hiểu sao nhìn anh thế này lại hơi đáng sợ.
Rõ là cười dịu dàng nhưng kiên quyết đòi nhổ răng không chút tiếc thương.
An Nhu nuốt nuốt nước miếng, cô im lặng một lát mới hấp hối giãy giụa, nhỏ giọng cãi lại:
“Tôi không có răng khôn…”
Giọng yếu ớt vô cùng, hơi hơi hoảng hốt như không chắc lắm.
Lần này Trần Bạch Phồn thật sự không nhịn được bèn bật cười, không trêu cô nữa mà kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-an-trong-noi-em-trong-chan/97939/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.