An Nhu như cầm phải khoai lang nóng, cô lập tức ném điện thoại ra xa, nó rơi vào thảm lông thì vang lên một tiếng rất trầm rồi yên tĩnh trở lại.
Sau đó, điện thoại nằm trên mặt đất lại rung lên lần thứ hai.
An Nhu thở dài một hơi rồi vươn tay cầm điện thoại bật lên.
—— Chuyện này tôi cũng không chắc lắm.
—— Có thể là có chút nhỉ.
An Nhu sửng sốt, vẻ mặt cô rất khó hiểu, cô chậm rãi gõ tin nhắn: Anh bảo không trả lời tin nhắn khác ngoài công việc mà?
Nghĩ một lát, cô đành xóa dòng đó đi chứ không gửi.
Hình như thấy cô mãi không nói gì nên bên kia lại nhắn tin tới.
—— Tôi không hay xài WeChat nên có thể sẽ trả lời hơi chậm, xin thứ lỗi.
An Nhu cũng không biết nói gì, cô ấp úng mãi mới nhắn cho anh một chữ ừ. An Nhu phiền não vô cùng, cô chống cằm lên điện thoại, hơi mím môi. Một lúc lâu sau cô mới do dự gửi cho anh một tin nhắn: Anh là nha sĩ mà?
Trả lời vậy liệu có hơi kỳ quặc không nhỉ…
Hình như là có thật.
Thôi, đằng nào cũng gửi rồi.
An Nhu lại nhảy lên giường, điên cuồng lăn một vòng mới gửi thêm một câu: Tôi hỏi bừa thôi, làm phiền anh rồi.
Sau khi gửi xong cô bèn vào clone của mình xem lại bài đăng hôm nay, account này rất ít fans, cơ bản đều là clone nên không có nổi một lượt thích hay bình luận nào cả.
An Nhu còn đang ngơ ngẩn nhìn bức tranh kia chằm chằm thì màn hình lại nhảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-an-trong-noi-em-trong-chan/97937/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.