Thật ra hai người cũng chẳng muốn mua gì, chẳng qua là tới trung tâm thành phố mua chút đặc sản của Bạc Thành cho cha mẹ An ở Tứ Xuyên thôi.
Tuy rằng An Nhu đã ở Bạc thành 5 năm nhưng vì cô ít khi ra ngoài nên cũng chẳng biết đặc sản của Bạc Thành là gì cả, mọi thứ đều do Trần Bạch Phồn dẫn cô đi mua. An Nhu ôm lấy chiếc túi nặng trĩu từ tay chủ cửa hàng, cô mới ôm nó vào lòng đã bị Trần Bạch Phồn cầm mất. Anh vui vẻ nắm tay cô, hỏi: “Em còn muốn mua gì không?”
Thấy giọng anh có vẻ vui thì An Nhu do dự nhìn anh một lát, cô lắc đầu: “Không, mình về thôi.”
Hai người lên xe, An Nhu cúi đầu thắt dây an toàn. Chờ tới khi anh khởi động xe thì mới nhớ đến chuyện mình định nói, cô chỉ về phía cốp xe: “Hình như mình mua nhiều quá rồi, không cầm hết được đâu.”
Trần Bạch Phồn nghĩ ngợi một lát: “Nếu không cầm hết thì cho Tín Gia đi, cái gì nó cũng ăn.”
An Nhu ồ lên: “Vậy chờ chút nữa em sửa sang xong thì anh đưa cho cậu ấy giúp em nhé.”
“Tối nay đi.”
“Hả? Tại sao?”
“Có việc.”
An Nhu nghe vậy thì sửng sốt: “Chút nữa anh phải ra ngoài à?”
Đúng lúc gặp phải đèn đỏ, Trần Bạch Phồn dừng xe, anh ngoảnh đầu nhìn cô: “Không.”
“Vậy anh ——”
“Em nói lúc về gãi cho anh mà?”
“…”
“Toàn thân.”
“…”
“Anh gấp lắm, chuyện khác để sau đi.”
“…”
*
Sau khi Trần Bạch Phồn vào cửa bèn để đồ lên tủ giày, anh đang định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-an-trong-noi-em-trong-chan/1844907/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.