Chương trước
Chương sau
Ở trong hành lang của Thánh điện, hai nhóm người đang gươm súng sẵn sàng giằng co nhau. Một bên là các tu sĩ trên người khoác áo choàng vải bố màu vàng đang khoanh tay cung kính, một bên là đội hành động đầy đủ vũ trang do Rumlow dẫn đầu.

Sau khi bọn họ áp giải Johnny tới đây thì không rời đi quá xa, ở ngay gần đó nghỉ ngơi tại chỗ. Nhưng chờ chưa được bao lâu, đã nghe thấy một trận ầm ĩ cùng tiếng cãi vã. Xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, Rumlow đi qua ngó xem. Thế nhưng, không nhìn thì không biết, mà vừa nhìn một cái thì phải giật mình, đám tu sĩ này rõ ràng lòng dạ xấu xa định giết đứa trẻ ngay tại chỗ.

Rumlow ngay lập tức mang theo người xông vào, thừa dịp khi đám tu sĩ chưa kịp phản ứng lại, bảo vệ chặt chẽ Danny bên người mình. Đồng thời hắn mở chốt an toàn lên đạn, ngăn cản những tu sĩ đến gần. Bọn họ tuy là căng thẳng cao độ nhưng không dám bất cẩn một chút nào, ngoại trừ những thành viên mà bọn họ lưu lại trên máy bay để cắm chốt, nhân số hiện tại đang ở thế yếu, cũng là bởi vì xem ra những tên tu sĩ vẻ mặt cứng đờ này tên nào cũng là kẻ khó chơi. 

Thế nhưng Rumlow tận mắt nhìn thấy, vì lo lắng cho đứa con của mình, Nadia cố gắng hết sức chống cự bị một ngón tay đánh ngất trên mặt đất, nếu như nói cô là một người đàn bà chẳng làm được gì mấy. Nhưng, cái tên mục sư gọi là Mauroux kia bản lĩnh cũng không tệ nha, đến năm người dưới quyền của mình muốn bắt hắn, còn bị hắn đánh cho mặt mũi bầm dập. Hắn dường như cũng phản đối cách làm như vậy, nhưng cũng bị người ta nhấn ngã hai ba lần.

Johnny Blaze cũng coi như là mạnh mẽ, cũng bị hai tên tu sĩ dùng đầu ngón tay nắm lấy ngã oặt xuống đất oa oa kêu to.

Rumlow nhìn kỹ thuật vật lộn của những tu sĩ này, cảm thấy giống như đã từng quen biết. Hắn nhớ tới thời điểm bản thân được nhận huấn luyện, một huấn luyện viên đấu vật đến từ Phương Đông đã từng dùng tới kỹ thuật tương tự như vậy. Thông qua việc đánh vào một cái gì đó gọi là huyệt đạo là có thể ngay lập tức khiến đối phương mất đi năng lực phản kháng. 

Thế nhưng, Rumlow không thể nào mà chăm chú học được. Thứ nhất là bởi vì… loại võ thuật này tập chẳng dễ, hai là hắn cảm thấy để khiến cho kẻ địch mất đi năng lực phản kháng cùng với việc bỏ ra nhiều sức lực để luyện tập làm sao tìm được huyệt đạo như vậy, chẳng bằng trực tiếp hăm hở một phát đã vào giữa hai chân hắn, cái này chắc chắn dễ sử dụng.

Không ngờ rằng mấy tu sĩ mặc mặc áo dài này, từng người một lại có thể luyện được thứ võ thuật khó luyện như vậy. Có thể thấy trình độ đánh nhau của bọn họ cao đến mức nào rồi. Chẳng may bọn họ không sợ liều mạng hy sinh, còn chưa nói được ai sẽ chịu thiệt.

“Giao đứa bé ra đây!” Thủ lĩnh của các tu sĩ đứng ở phía trước, dường như không để tâm đến chuyện mình đang bị họng súng chĩa vào. 

“Tôi nhận lệnh bảo vệ an toàn của nó.” Rumlow lập tức dứt khoát trả lời.

Sau khi bị từ chối tu sĩ cũng không nói nhiều, gật đầu một cái, hai tu sĩ đứng hai bên liền chuẩn bị tiến lên đánh nhau.

Tạch tạch tạch… Rumlow hướng xuống mặt đất dưới chân họ mà bắn phát một: “Tu sĩ, lần này chỉ là cảnh cáo! Không được làm xằng bậy!” 

Thủ lĩnh các tu sĩ mấp máy môi, lệnh cho thuộc hạ của mình rút lui về. Hắn cũng là rất bất đắc dĩ, bên bọn họ không phải là không có súng, kho vũ khí dưới lòng đất cũng đủ trang bị cho cả một đại đội rồi.

Thế nhưng, có súng thì làm thế nào? “Bằng bằng” hết những người trước mặt này sao? Nếu như tất cả những người này đều là những kẻ buôn nước bọt, đúng là hắn vẫn dám làm vậy. Nhưng người ta là người của SHIELD phái tới giải quyết việc chung, nếu như bản thân bắn hết những người này, phỏng chừng không tới hai ngày SHIELD sẽ vứt một cái danh “Tổ chức khủng bố” vào đây, rồi “bằng bằng” hết người của mình.

Đùng! Ngay khi tình cảnh giằng co diễn ra lần thứ hai, đột nhiên vọng tới một tiếng đánh vang trầm xuống mặt đất. Tuy rằng âm thanh cũng không quá lớn, nhưng cũng làm cho tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy giống như nó đánh trực tiếp vào trái tim của mình. 

Mọi người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Evanson mặc áo cà sa, tay chống pháp trượng chậm rãi đi tới, đi theo sau lưng còn có hai người là Claire và Melinda.

“Các ngài…” Evanson nhìn tình hình trên sân một lát, lộ ra vẻ mặt nghi hoặc: “Tôi bị làm cho hồ đồ rồi.”

“Vốn dĩ tôi đang ngồi chờ ở trong phòng… trầm tư suy nghĩ.” 

Cái này cũng không phải là nói nhảm, hắn thật sự là đang suy nghĩ.

“Thế nhưng, nơi này lại truyền đến một tin tức xấu.”

Vẻ mặt của Evanson dần dần trở nên lạnh lùng, ngón cái tay trái vân vê chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út: 

“Một đám người chưa thông qua thẩm lí và phán quyết đã muốn cướp đi sinh mạng của người khác, một đám người không có quyền chấp pháp lại muốn nhiều hơn sinh mệnh của một đứa bé không có tội…”

“Loại hành vi này gọi là gì, đặc vụ?” Bầu không khí ở đây đã càng trở nên ngột ngạt, đặc biết là mấy vị tu sĩ kia cảm nhận được sự lạnh lẽo phát ra từ sâu trong linh hồn.

“Giết người.” Melinda lạnh lùng nói 

“Nói lại lần nữa.” Evanson đặt một tay lên bên tai như thể anh không nghe rõ.

“Giết người!” Melinda trực tiếp hô to lên, bà đây đứng ngay cạnh anh, cách anh còn chưa tới nửa mét, anh bị điếc có đúng không?

“Đúng vậy nha, là giết người.” Evanson mặt tỉnh bơ liếc nhìn Melinda, cô cái con mụ này lại muốn quát chết tôi à, không nhìn ra tôi là đang làm ra vẻ à? 

“Các người đều biết đáp án rồi chứ?” Evanson chậm rãi giơ tay trái lên: 

“Kết cục của phạm tội giết người là gì?”

Các tu sĩ ở đây đều có dự cảm không lành, từ từ tập hợp lại cùng một chỗ. 

“Phạm tội giết người sẽ bị xử tử!” Evanson giơ cao tay trái lên, mặt trên của chiếc nhẫn tỏa ra hào quang của bóng tối.

Tất cả những suy nghĩ dường như đều bị chịu một sự đau đớn to lớn không tên, tất cả đều không chịu được ôm đầu nằm lăn lộn trên mặt đất, phát ra những tiếng kêu thảm thiết đến dọa người.

Xem ra, bọn họ cũng không được Naru ban tặng, Evanson nhìn những tu sĩ ngã xuống thầm nghĩ, hắn dường như không đụng phải bất cứ sự chống cự gì từ đám người đang đau đớn này thì đã thành công rồi. Hừ... hắn liếc nhìn, thủ lĩnh tu sĩ đang quỳ một chân trên đất trong miệng nói lẩm bẩm, so với các tu sĩ khác hắn cũng xem như là hạc đứng trong bầy gà rồi. Dường như cũng chỉ có người này là còn có chút bản lĩnh, nhưng sức mạnh của hắn cũng không phải là đến từ Naru. 

“Mau dừng tay lại.”

Tu sĩ niệm xong một đoạn chú trong tay, đau đớn của bản thân cũng hơi hơi giảm bớt, nhìn Evanson tựa như cầu xin. Boss, chúng tôi cùng lắm cũng chỉ có thể coi là giết người chưa thành thôi mà? Hơn nữa ở đất nước của chúng ta hình như đã bỏ tử hình rồi.

“Chỉ cần đứa bé này còn sống, sức mạnh sẽ vẫn lưu lại trên người nó, chắc chắn vĩnh viên sẽ không hết nguy hiểm.” Thủ lĩnh giải thích nguyên nhân của bản thân một cách suy yếu “Nó nhất định phải chết, tôi chỉ là làm một lựa chọn chính xác.” 

“Lựa chọn chính xác?” Evanson hừ cười một tiếng:

“Lựa chọn chính xác của anh đó chính là ở trước mặt nhân viên chấp pháp của SHIELD phạm vào tội giết người sao?”

“Giết người?” Thủ lĩnh lắc lắc đầu “Nó làm sao có thể coi như người được? Đứa con hoang của ma quỷ có thể xem như con người sao?” 

“Hả?” Evanson sờ cằm suy nghĩ rất lâu, quay đầu sang nhìn về phía Melinda:

“Pháp luật hiện nay có quy định liên quan sao?”

Melinda lắc lắc đầu, đứa con của ma quỷ có nhân quyền hay không? Dường như luật pháp của các quốc gia khác đều chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này nhỉ. Hoặc là nói, người có lòng suy nghĩ đến việc này căn bản không làm nổi nhân viên công vụ. 

“Thế giới phép thuật thì sao?” Evanson lại quay đầu sang hỏi Claire.

“Bản thân pháp sư Chí tôn chính là luật pháp. Thế nhưng, dường như bà cũng chưa từng công khai rằng có quy định tương ứng như vậy.” Claire nhún vai: “Hay là để em đi xin chỉ thị một lúc?”

“Thôi bỏ đi.” Evanson phất phất tay. Sau đó nhìn về phía đám tu sĩ trong tay, sau một lúc không chú ý, đột nhiên nở nụ cười, búng tay một cái giải trừ phép thuật của bản thân. Thế nhưng đám tu sĩ này bây giờ chỉ có thể sống dở chết dở mà nằm trên mặt đất thở dốc thôi. 

“Nếu hiện tại không có cách nào có thể dựa theo, vậy chúng ta…thu đội.”

Evanson đột nhiên hạ lệnh. Melinda chợt ngỡ ngàng nhìn Evanson một lúc. Nhưng ngay lập tức cô nghĩ tới điều gì đó, sau khi cười gằn một lúc anh lại không nói gì rồi. Ngoài cô ra những thành viên đội hành động khác hiển nhiên cũng chấp hành mệnh lệnh, từng người từng người  bỏ súng xuống, chuẩn bị rời đi.

“Đúng rồi, còn có một việc.” 

Vốn Evanson sắp đi ra tới bên ngoài, nhưng hắn lại đột nhiên quay đầu lại hỏi, nói:

“Anh nên lợi dụng đứa trẻ giải trừ lời nguyền của Johnny, như vậy Ghost Rider chắc hẳn sẽ tạm thời ở trong cơ thể đứa trẻ. Khi nó chết rồi, nguồn sức mạnh này cùng với sức mạnh vốn có của nó, rồi sẽ quay về nơi nào vậy?”

Thủ lĩnh của các tu sĩ vốn dĩ đang vui mừng vì bản thân cứ như thế lại có thể dễ dàng thuyết phục được tên ôn thần này, nhưng đột nhiên thấy hắn quay lại, quả thật là giật mình cho rằng hắn lại đổi ý. Thế nhưng, sau khi nghe đến vấn đề này, lại thở phào nhẹ nhõm. Chỉ thấy vẻ mặt hắn không cam lòng nói: “Rất đáng tiếc là chúng tôi không thể làm gì hơn, những sức mạnh này nhất định sẽ trở về tay Mephisto, nhưng đây là chuyện không thể làm gì.” 

“Ừ, tôi biết rồi.”

Evanson gật đầu một cái, cũng không quay đầu lại liền đi ra ngoài. Lúc sắp ra tới vị trí máy bay, hắn nhỏ giọng nói với Melinda và Claire:

“Lựa chọn chính xác? Đơn thuần là tìm đường chết. Ngày mai là đông chí, nếu bọn họ có thể sống qua ngày hôm nay, tôi có thể trúng một lúc bốn tờ vé số!” 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.