Chương trước
Chương sau
"Sao, sao anh biết?" Nữ quỷ lúng túng nói.
Đơn giản Lý An Đăng không ngờ đến ả lại xuất hiện. Nếu có quỷ hồn trong nghĩa địa, hắn ở đây sẽ phải biết. Tuy nhiên quỷ thủ mộ bị nhốt trong trận pháp, hắn hoàn toàn bị che mắt.
Ở thời xưa có một loại tập tục chôn sống con người theo người đã chết. Mà thường việc này xảy ra trong hoàng thất, quân vương quan tướng, quyền cao chức rộng, người bị chôn sống có thể là ái phi, nha hoàn. Thời đó vô cùng lạc hậu, người ta cho rằng người bị chôn cùng sẽ thuộc sở hữu của người chết tại thế giới bên kia.
Trong những lăng mộ, có nhiều bảo vật quý giá, người ta lại nghĩ chôn sống các nô tỳ thì linh hồn họ sẽ bảo vệ lăng mộ. Qua nhiều niên đại hình thành nên tục tuẫn táng.
Hay tại vài nơi sống của người dân tộc thiểu số, sợ là người chết sẽ hiện hồn về báo oán, buộc phải chôn sống.
Cho dù như thế nào, người bị chôn sống sẽ trải qua cảm giác rất là tàn khốc.
Nữ quỷ trước mắt Lý An Đăng cũng bị chôn sống. Hắn chỉ nghĩ đến khả năng cổ sư đã bày trận pháp, đem ả ta trở thành quỷ thủ mộ. Mục đích cũng như vậy, để ả ta bảo vệ thứ bên dưới, không cho kẻ khác xâm phạm.
Lý An Đăng tiến thẳng vào trong phạm vi, dùng đèn pin quan sát. Thật ra khá vô ích, nếu là ban ngày hắn cũng không nhận ra điều gì bất thường, trừ việc đất này là đất dưỡng thi.
"Anh còn dám vào đây?" Nữ quỷ rất là kinh ngạc, sau đó tỏ ra dáng vẻ kinh khủng, hai con mắt lồi ra ngoài, hai cánh tay lao đến.
Lý An Đăng quay lại, quát lớn. "Đứng trước mặt Âm Ty Diêm Chức còn không mau quỳ xuống!"
Nữ quỷ có chút run rẩy, động tác dừng lại. Lý An Đăng thừa lấy cơ hội, ném ra một đạo Phong Phù. Bùa vừa rời tay, hắn nhanh chóng đưa hai bàn tay kết kỳ quái thủ ấn, ngón tay bắn về phía trước.
Phong Phù đốt thành đốm lửa bay lượn quanh nữ quỷ hai vòng, để lại vệt lửa như giao long cuồn cuộn.
Tiếp theo lửa tự tắt lụi. Nữ quỷ thoáng qua vẻ sợ hãi, quay đầu định chạy đi. Nhưng ả chưa kịp đi nửa mét, trước mặt toé lên ánh lửa, đẩy ả rơi xuống đất. Ả rên rỉ, sau đó lật người bay lên, lúc này nhận ra một điều là ả không thể đi ra ngoài đường kính 2m.
Lý An Đăng vừa tạo ra một thứ gọi là kết giới cho nữ quỷ. Kết giới xảy ra trong môi trường có điện tích âm và dương xung đột lớn, phân chia thành hai thế giới. Hắn sử dụng nó dễ dàng giam một nữ Ngạ quỷ.
Quỷ thủ mộ cũng không có oán niệm lớn, chỉ vì mãi ở một nơi tăm tối, chấp niệm không thể thoát ra ngoài.
Nữ quỷ đã bị kết giới doạ cho hoảng hốt, hoàn toàn minh bạch Lý An Đăng là đại pháp sư. Ả vội quỳ xuống khóc lóc cầu khẩn. "Đại sư xin tha mạng, tôi, tôi không cố ý! Nếu như tôi không ngăn người khác, để cho mộ phần bị đào lên sẽ bị hồn xiêu phách tán!"
Lý An Đăng ngẫm nghĩ một hồi, nói. "Tại sao?"
"Tôi bị lão Hoàng Vân nhốt vào trong một cái bình hoa, đây là pháp khí của lão, nếu tôi dám để người khác vào đây lão doạ sẽ đập vỡ bình hoa, tôi sẽ bị hồn xiêu phách!" Nữ quỷ nói.
Lý An Đăng gãi đầu, sau đó cầm đèn pin bắt đầu soi. Trên phần đất này quả là có một đoá hoa trắng, rất nhỏ. Như vậy Hoàng Vân đã chôn bình hoa bên dưới, bông hoa bên trên. Trong phần đất dưỡng thi, bông hoa vô cùng tươi tốt, cơ bản hứng mưa hứng nắng, không cần phải tưới nước.
Với chi tiết như thế này, thực sự Lý An Đăng không tài nào nghĩ ra.
Hắn sờ lên đoá hoa, hình như âm khí nơi đây đa phần bị thứ bên dưới hút đi, nếu không hoa sẽ nở ra rất to. Hắn nhổ cành hoa lên, nói với nữ quỷ. "Đây đúng không?"
"Đúng rồi!" Nữ quỷ đáp, sau đó nhìn cành hoa tàn tạ trong tay hắn, ngây ngốc rất lâu.
Lý An Đăng vứt nó đi. "Bây giờ không cần sợ nữa chứ?"
Đây là một chút tiểu xảo của vài pháp sư. Như Thiên Bảo và ngũ quỷ, làm âm binh cho Lý An Đăng là cam tâm. Còn nếu quỷ hồn không muốn làm âm binh, không có cách nào khác. Lão Hoàng Vân dùng tiểu xảo hù doạ, ép buộc nữ quỷ ở nơi này.
Thực tế mà nói không phải như vậy, chẳng qua nữ quỷ bị doạ, một mực tin tưởng, sinh ra chấp niệm tự nhốt chính bản thân mình.
Con người lúc sống còn có thể giữ bình tĩnh, khi ai nói với chúng ta chuyện gì, còn biết suy nghĩ. Nhưng người chết có hồn phách không ổn định, không nghĩ nhiều như vậy, dễ bị dẫn dụ, là hạng người nhẹ dạ cả tin.
Lẽ tự nhiên rất công bằng, con người đã muốn tự do, không có thứ gì có thể giam cầm họ. Chỉ có bản thân họ không dám vượt qua giới hạn đó.
Lý An Đăng vừa rồi nhổ nhánh hoa, muốn nói cho nữ quỷ biết, nhánh hoa này là vô dụng.
Pháp sư nuôi âm binh, bị cắn trả cũng là nguyên nhân này. Chính là sau khi quỷ hồn nhận ra mình không bị nhốt, sinh oán hận nên cắn trả.
Nữ quỷ đã có chút nổi giận. "Hoàng Vân, tôi sẽ đi tìm ông!"
Lý An Đăng đưa tay ra. "Cô đang nghĩ gì vậy? Cô quá yếu, thoát được thì chạy đi, còn muốn hiến máu nhân đạo sao?"
Nữ quỷ dừng lại, lúc này khoé mắt lại rơi lệ, cảm kích nói. "Cảm ơn đại sư rất nhiều! Nếu không có đại sư, có lẽ mãi mãi tôi vẫn ở đây, tôi đúng là ngu muội!"
Lý An Đăng không trách ả, ả là một người mệnh khổ. Hắn hỏi ả tại sao lại bị Hoàng Vân bắt như vậy.
Lúc này Trần Đại Long đã gục đầu bên bia mộ ngủ, Cục Than cũng nằm xuống ngủ tốt.
Nữ quỷ gọi là Tô Khả Ái, hai mươi lăm tuổi. Nơi ở của cô tại thôn xa, bởi vì có bát tự ngày âm tháng âm, bị lão Hoàng Vân để ý tới. Hoàng Vân nhờ một gã nào đó, đẩy cô vào hàm oan lao tù. Với tội danh giết người, nhưng kẻ giết người thì không thấy, mà chính cô vô tội lại bị bắt.
Bên lão Hoàng Vân có bằng chứng, cô không thể kêu oan, cô cũng không hiểu vì sao lại là cô, cô không hề đắc tội với lão.
Sau khi cô bị hại chết, linh hồn cô mới biết rõ, cô trở thành con cờ của lão.
"Mực một giọt trên bàn, máu chảy đầy nhân gian!" Lý An Đăng cảm thán một câu, hắn căm thù nhất là loại vu oan giá họa cho người khác.
"Cô yên tâm, tôi sẽ giúp cô rửa oan!" Lý An Đăng nói, Tô Khả Ái liền có phản ứng cảm động, không nói nên lời.
"Vậy thì trận pháp này là sao?"
"Tôi biết, xác của tôi được chôn phía trên mộ người khác!" Tô Khả Ái nói.
"Là... Mộ trên mộ!" Lý An Đăng đã cảm thấy khó chịu.
Dùng mộ người khác đè lên mộ của mình, nếu như là hắn sẽ đem mười tám đời tổ tông lão Hoàng Vân trút xuống. Phương pháp này khiến cho kẻ bên dưới sinh ra oán niệm cực lớn. Hiện tại, hắn cảm nhận quỷ yêu thi ba loại khí đều bên dưới, hắn có nghĩ qua nhưng chưa dám xác thực là thứ đó.
Thế mộ trên mộ là thế đại hung, xem ra Hoàng Vân rất quyết tâm nuôi thứ này.
"Trước mắt tôi giúp cô dời mộ đi chỗ khác!" Lý An Đăng nói. Hắn quay lại, định đi đến đánh thức Trần Đại Long. Đang lúc này bỗng nhiên bắp đùi có một cơn chấn động, hắn lấy ra cái điện thoại, là bác Năm đánh tới.
"Ta để điện thoại im lặng, gọi ta có gì không?"
Lý An Đăng mới kể chuyện hai mươi hành thi.
"Không sao chứ? Ta cũng quên nói, đồ đệ của lão bạn ta đang đi du lịch, một ngày nữa mới về đến!"
"Không sao bác Năm! Con đã xử lý xong!" Dù sao bác Năm đã thất tín, Lý An Đăng nói xong, gọi luôn bác Năm đến đây bù lại. Hắn biết là Ngô Như Cầm cho thuê xe buýt, nhưng nếu gọi người chở hai mươi xác chết, có ai dám nhận.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.