Hoàng Vân có gốc là người Miêu tộc, cổ sư cũng do di truyền. Thời điểm ở Miêu tộc, năm lão hai mươi tuổi, bà ngoại lâm bệnh sắp chết. Lúc đó lão còn nhớ rõ, bà ngoại như bị tai biến nằm liệt một chỗ, da vàng như nến, không thể nói chuyện, miệng liên tiếp chảy dãi.
Lão lên thành học một thời gian, biết tin bà ngoại sắp mất mới tìm đường về nhà. Hầu như người luyện cổ thuật có cái chết rất kinh khủng, toàn thân đau đớn, cơ thể phát mùi hôi. Mà lúc này bà ngoại cũng đã mất hết nhận thức, lão về thăm cũng chỉ được nhìn mặt lần cuối.
Chuyện chẳng có gì đến ngày cuối cùng bà ngoại ra đi. Đột nhiên giây phút đó, bà ngoại ngồi dậy gọi tên lão, thần trí minh mẫn dị thường. Người ta lại nói đó là ngọn đèn dầu sắp tắt, bà ngoại đang hồi quang phản chiếu, không chừng có thể nhắn nhủ điều gì.
Lão đến gần, không ngờ bà ngoại nói một câu, lão chính là người kế thừa cổ thuật. Nói xong bà ngoại cho người mang đến một cái hộp, mở nắp phía trên, bên trong là một con sâu nhộng gì đó toàn thân vàng óng. Nhà của lão gọi là "Kim Tằm Cổ".
Bà ngoại niệm chú một hồi, Kim Tằm Cổ tự bay vọt đến trước mặt lão, lão không kịp phản ứng. Kim Tằm Cổ chui tọt vào trong miệng, lão nuốt nó, nghe cổ họng nhơn nhớt tanh hôi. Lão gục xuống đất, khoé mắt chảy nước mắt, liên tiếp sặc sụa, ngũ tạng như muốn đảo lộn rất đau đớn.
Bà ngoại nhắc nhở, thời gian mỗi năm lấy máu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuat-si-hang-ma/960191/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.