Chương trước
Chương sau
Lúc này Dạ Huỳnh trèo cây thật cao, sắp sửa với đến cái chuông kia. Lý An Đăng không thể để cái chuông hút lấy ả, bàn tay lục lọi trong ba lô, chân vừa đứng lên chạy đến.
Hắn rút ra một cái kính bát quái, đưa mặt kính hướng lên trời mượn ánh trăng phản chiếu. Phương pháp này gọi là "Hút nguyệt lực", hắn đưa kính bát quái chiếu thẳng đến cái chuông trên cây.
Tức khắc quả chuông vô lực đánh mấy cái sau đó bị nắm đứng lại, ánh kính chiếu nhẹ vào gặp kim loại càng sáng bóng hơn. Dị biến xảy ra, cái chuông như gặp acid hảo hạng, tự nhiên bị hoen hố. Còn nữa, sau đó nó bị ăn mòn nhanh chóng. Ước chừng kim phút đồng hồ chưa quá một vòng, hoá thành cái chuông gỉ sét, bề mặt bị thủng mấy cái lỗ. Nước đi này e là tiệm thu mua sắt vụn còn phải suy tính.
Tính vào khu vực này đếm tới 20km.
Trong căn phòng tối om, le lói mấy ánh đuốc quỷ dị phá lệ.
"Phụt!"
Một bãi máu tươi được phun ra, ông già có thân hình nhỏ thó, bóng tối che lấp gương mặt. "Kẻ nào, tao nhất định tìm ra mày!"
Có thể thấy phía trên trần nhà treo lên mấy cái đầu người...
Tại khu vườn.
Hồ Tiên nhảy lên lưng quạ Thần Trùng, cắn vào cổ họng. Quạ Thần Trùng đập cánh tuyệt vọng mấy cái, sau đó hai con mắt đen dần.
Quạ Thần Trùng không phải ai cũng ưa thích, chỉ có như trong miệng Lý An Đăng, tà môn ngoại đạo mới dùng đến. Những con quạ ở nghĩa địa dần tích âm khí trong người, đem đi luyện thành quạ Thần Trùng, cực độ xui xẻo. Chỉ cần nó đậu nhà người nào, kêu lên mấy tiếng sẽ gặp nạn trùng tang.
Thời nay không mấy khi chứng kiến nó, thủ đoạn này vốn đã bị chôn vùi từ lâu. Ngoài ra nhà nào gặp pháp sư nói bị nạn Thần Trùng có thể là lừa gạt.
Bên kia nữ quỷ áo tía thét lên. "Hai người đánh một cô gái, không công bằng!"
Hắc Vô Thường liền nổi giận. "Mẹ kiếp, muốn đánh, lão tử chơi tay đôi với ngươi!"
"Phanh!"
Một cái quạt lông xuất ra, nữ quỷ áo tía văng vào một thân cây mất tích. Bạch Vô Thường nói. "Haiz, lão Hắc, nói nhiều với quỷ làm gì? Đánh nhau cũng cần phải quân tử sao?"
"Cha chả, nhưng ả xem thường ta!" Hắc Vô Thường phóng đến, bàn tay thò xuyên qua thân cây lôi nữ quỷ áo tía ra ngoài.
Dạ Huỳnh rơi xuống đất, hồi tưởng trong giây lát, bắt gặp Lý An Đăng trước mặt, ả cúi đầu xuống. "Đại sư, tôi không hiểu sao lại đi đến đây, tôi xin lỗi!"
"Đừng trách, không phải lỗi của cô!" Lý An Đăng đem ra cái xe buýt bằng giấy. "Mau vào!"
Đợi cho Dạ Huỳnh biến mất, Lý An Đăng bỏ đồ nghề vào ba lô, nhìn lên cái chuông thê thảm, khẽ lắc đầu. Sau đó hắn quay đầu lại, thu dọn chén mực và cái chuông trên mặt đất. Đoạn này hắn nhìn qua Hồ Tiên. "Cảm ơn nha, con quạ là của mày! Nhưng... Cho tao hai con mắt!"
Hồ Tiên ngậm con quạ ngang miệng, chân trước vỗ lên đầu quạ, rơi ra hai con mắt. Hai con mắt màu đỏ dưới ánh trăng liền dạ quang, không ai nghĩ đến là mắt quạ.
Lý An Đăng bước đến, cẩn thận lau chùi hai con mắt quạ, bỏ vào một ngăn nhỏ trong ba lô.
Hồ Tiên không nói gì, thản nhiên ngậm con quạ rời đi trong bóng tối, xung quanh phát ra hương thơm khó dùng từ ngữ nào diễn đạt, rất là mê người.
Suýt nữa Lý An Đăng dại đi, vội lắc đầu mấy cái, trong miệng lầm rầm Thanh Tâm Chú.
Lúc trước Hồ Tiên được sư phụ hắn cứu khỏi cái bẫy thú, đem về nuôi. Từ nhỏ hắn và Hồ Tiên đã bên nhau, nhớ lại hắn có thể dùng hai tay hứng lấy nó, vậy mà bây giờ nó to hơn cả con mèo.
Đến năm hắn mười hai tuổi, Hồ Tiên cũng có kích cỡ tương đối, sư phụ hắn chỉ còn cách thả Hồ Tiên vào rừng. Còn nhỏ thì không hiểu, sau này hắn mới biết vì sao làm vậy. Thời buổi này nha, một con cáo mắt xanh nếu không bị đem đi sở thú cho người ta chiêm ngưỡng, sẽ đến phòng thí nghiệm để vạch lông nghiên cứu.
Thiên nhiên mới là nơi tốt nhất, hơn nữa Hồ Tiên tu luyện lại mọc thêm đuôi. Điểm này sư phụ hắn nói sơ qua, nếu nó có chín cái đuôi sẽ hoá thành đại yêu quái bá đạo trong từng hạt gạo.
Lúc này Lý An Đăng mới đi đến những người còn lại. Hắc Vô Thường chống nạnh nhìn qua. "Sư phụ ngươi xin ta Quỷ Khốc Côn, còn lấy xích Câu Hồn, một Lệ quỷ đánh cũng không được sao?"
"Cũng tại kém!" Lý An Đăng sờ lên mái tóc, bất quá nữ Lệ quỷ này thực sự mạnh, nếu không phải hai vị đều hợp sức, chỉ một Hắc Vô Thường cũng khó mà đánh thắng. Nhưng mà hắn quyết định giữ thể diện cho gã không có nói ra.
Lại quay về quá khứ. Sư phụ hắn vậy mà có mối quan hệ với Hắc Bạch hai lão quỷ này, nói chứ không vừa ý chuyện gì đó, sư phụ hắn tịch thu xích Câu Hồn và Quỷ Khốc Côn, sau này hắn mang theo hành nghề.
Chẳng qua hôm nay có cái chuông vô cùng khốn nạn, mắc phải Dạ Huỳnh, hắn không có cách dùng nhiều thứ như vậy.
Xích Câu Hồn là thứ âm soa luôn mang theo bên người, ngay cả quỷ sai cũng có, nhưng Hắc Vô Thường lại không có, đây là bí mật.
Hắc Vô Thường chống nạnh nhìn nữ quỷ áo tía, một tay kéo ra cuộn giấy trắng. "Hồng Nương, bị tình nhân thứ sáu phụ tình, đau khổ nên tự vẫn, hưởng thọ hai mươi hai tuổi! Cha chả, vậy mà có sáu tình nhân, lão tử nhìn không lầm ngươi!"
"Trải qua sáu mối tình không phải rất đau khổ sao? Trên đời đúng là không có thứ gì tốt đẹp!" Hồng Nương nói, không thể chạy được, ả đã bị xích Câu Hồn của Bạch Vô Thường trói tốt.
"Nhưng khoảng thời gian gần đây lại không thấy?"
"Đúng rồi!" Lý An Đăng cắt ngang lời nói Hắc Vô Thường. "Đi theo pháp sư làm việc ác, có lẽ bị che giấu nên không thấy!"
"Pháp sư, là loại nào?"
"Làm sao ta biết?" Lý An Đăng đáp.
Bạch Vô Thường mới giật dây xích. "Pháp sư bắt ngươi đang ở đâu, nói mau, về Địa Phủ còn được giảm tội!"
"Ta thật không biết! Lúc trước ta bị gã bắt, đấu không lại nên đành nghe theo, thường hay lắc chuông dẫn dụ bắt vong hồn khác. Đến cũng là gã đưa đến, sau khi xong chuyện ta bị hút vào chuông, có con quạ sẽ gắp chuông đem về, đường đi ta đều không nắm rõ!"
"Còn cẩn thận như vậy!" Lý An Đăng chậc lưỡi.
Hồng Nương luống cuống nói. "Ta nói đều là thật, nhớ giảm tội cho ta, kiếp sau có thể ở cạnh một công tử giàu có, chung tình hơn là được!"
"Đừng tham lam như vậy! Công tử không có, bây giờ có mấy lão phú hào, được, ta cho ngươi toại nguyện, nhưng học đến mẫu giáo thì chọn trước đi, so độ tuổi chẳng kém cạnh cha ngươi!" Bạch Vô Thường am tường nói đạo, cười thân thiện.
"Khoan đã, không biết chỗ ở vậy còn tên!" Lý An Đăng tiếp tục hỏi.
"Ta không rõ lắm, suốt ngày bị nhốt, nhớ đâu là Hoàng Vân!"
Lý An Đăng sẽ ghi nhớ cái tên này. Có thể đấu thắng nữ Lệ quỷ, xem ra người này đạo hạnh không cạn, tiếc là đi tu đường tà, ta đi đường tù không sai biệt lắm.
"Không còn gì nữa, xin đa tạ hai đại nhân, ta sẽ đốt tiền giấy!" Lý An Đăng nói giống với lúc gặp con cú mèo, như cũ hứa hẹn đốt tiền giấy.
"Ai da, nhớ cho nhiều hương nến!" Hắc Vô Thường nói xong rời đi, bàn tay giũ một cái ra chiếc đèn lồng. "Đi lão Bạch!"
Bạch Vô Thường kéo Hồng Nương đi theo, cả ba hoà chung làn sương mù.
Lý An Đăng nhìn đến ánh trăng, miệng ngáp dài, xốc ba lô đi về.
Hoàng Vân, cái tên này không nhiều người có. Gã mang chuông Pháp Linh như Lý An Đăng, nhất định từ trong huyền môn tiến ra. Đoán không lầm đây là một lão cổ sư.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.