Y săn được một con rắn.
Một con rắn rất đẹp.
Trong khu rừng nọ, y gặp được nó, khi đó vết thương trên người nó chồng chất, trốn trong bụi cỏ nằm thở thoi thóp, trên người không có chỗ nào còn nguyên vẹn, nó còn mang theo lớp da cũ chưa thay sạch, tựa như đang chờ y tới cứu vớt.
Lúc ấy, y nghĩ rằng mình không nên hành động thiếu suy nghĩ, chỉ nên đứng yên tại chỗ quan sát trong chốc lát, thấy nó có vẻ như cảm giác được sự tồn tại của y, nó ngẩng gương mặt đang bê bết máu nhưng vẫn xinh đẹp đến nỗi làm người kinh ngạc, đồng tử trong tròng mắt nó dựng đứng, dường như y có thể nhìn thấy bản thân mình từ trong đôi mắt kia.
Trong giây phút đó, y quyết định đem nó về nhà.
Nó bị thương khá nặng, có vẻ như đã không còn cử động được, cho nên nó chẳng sợ gì nữa mà mở lớp vảy trên thân rắn, nhờ vào không khí bên ngoài luồng vào phát ra tiếng “phì phì” thật lớn, như định muốn dọa y lui đi. Cũng có thể nói rằng y tự ý bắt nó từ thế giới rộng lớn, mang nó về giam lỏng như tù binh.
Y cẩn thận bao bọc miệng vết thương cho nó, mà nó thì lại cảnh giác cao độ, đuôi rắn vươn dài ra góc nhà, nửa người trên đứng thẳng, vẫn luôn chú ý di chuyển của y.
Nó thực sự rất sợ, y nhìn thấy điều đó từ nó. Nhưng y chẳng dùng lời ngon tiếng ngọt để dỗ dành an ủi, mà dùng hành động thô bạo, lôi nó từ trong góc ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-xa/877547/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.