Thần Dật lúc nhỏ cho dù có lòng, cũng vô lực; hiện tại, cũng không có tâm...
Bởi vì các cô là nữ nhân và bà già, với một Thần Dật luôn biết kềm chế, ở trước mặt bọn họ chỉ biết bị vô tận chà đạp mà thôi!
Nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, nhìn y phục Phong Thần Dật bị bọn họ xé rách, nhìn Phong Thần Dật một đầu máu kia, tay cô nắm lại thật chặt, con ngươi vô lực kia dần dần tối lại... “Dừng tay... Lan Nghê Bội, người đàn bà đê tiện này dừng tay lại ngay!”
Một tiếng gầm nhẹ của Dao Dao trong nháy mắt dừng lại tình cảnh hỗn loạn này.
Lan Nghê Bội trợn to hai mắt nhanh chóng nhìn sang phía cô.
Một giây kế tiếp, Dao Dao khóe miệng kéo ra một cái ý cười âm lãnh, tiến lên từng bước, một tay nắm lấy cổ của Lan Nghê Bội: “Đê tiện chính là đê tiện, vĩnh viễn cũng chỉ có phần bị người làm thịt. Lan Nghê Bội, ngươi quả thực là khiến hoàng thất Á Tư Lan Quốc ta mất mặt, bổn điện hạ hiện tại sẽ tự tay xử tử ngươi!” Tay nhỏ bé càng thêm dùng sức bóp cổ Lan Nghê Bội.
Lan Nghê Bội sợ hãi trợn to hai mắt: “Lan... Mày là... Lan...”
Lan Lăng bên cạnh còn không hiểu gì cho nên nhanh chóng tiến lên: “Lạc Dao Dao, cô nổi điên làm cái gì, muốn tạo phản sao, nhanh lên một chút buông mẹ chồng ra!”
“Cút cho ta! Cha ngươi ở Á Tư Lan Quốc còn không có tư cách cùng bổn điện hạ nói chuyện, Lan Lăng ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-tinh-nha-dau-hoa-lat-lat/2992053/chuong-441-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.