Đúng rồi!
Chính là nhầm lẫn rồi! Cho dù không phải nhầm lẫn, thì cũng là nhầm lẫn!
Cô thích thân phận Lạc Dao Dao, thích thân phận này, cha cô là Lạc Tiên Minh, mẹ cô là Đặng Huệ Hồng, chồng là Phong Thần Dật, không thể thay đổi, không ai có thể thay đổi.
“Ha, nếu em thực sự là Lan Đóa, vậy con đường sau này... em thực sự không biết phải làm thế nào nữa.”
“Hửm?”
“Anh nghĩ xem, công chúa Lan Nghê San và phò mã Áo Ni Khẳng bị Tằng Giai Thụy giết hại, và tham gia trong đó có cha em. Nếu em là Lan Đóa, em không chỉ phải báo thù Ngự Ngạo Thiên, còn phải báo thù Tằng Giai Thụy, lại phải căm hận cha em Lạc Thiên Minh. Thật mệt mỏi...”
“Đúng thật là mệt mỏi. Nhưng dù thế nào đi nữa...” Đôi mắt Phong Thần Dật lóe lên, cưng chiều nắn cằm Dao Dao.
“Cho dù em là ai, cho dù em đi đâu, anh... đều sẽ là chồng của em!”
Rõ ràng câu này nghe có vẻ rất bá đạo, nhưng Dao Dao có một cảm giác an toàn không giải thích được. Xem ra cô quả thực thích một cuộc sống đơn giản...
“Em chính là em, không đi đâu cả. Em là Lạc Dao Dao vợ của Phong Thần Dật anh, bản thân em sẽ không bao giờ thay đổi, người khác càng không thể!”
“Ha...” Một nụ cười nhạt trên khóe miệng, Phong Thần Dật ôm chặt cô vào lòng. Nhưng... đôi mắt u tối lại lóe qua một tia sắt bén...
Trên bàn ăn của Phong gia, mọi người đều nho nhã thưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-tinh-nha-dau-hoa-lat-lat/2992005/chuong-433-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.