Lòng dạ thâm hiểm của Băng Dạ không đo được, sự thâm sâu của Ngự Ngạo Thiên không lường được, sự đụng độ của hai người đàn ông mưu trí vô hình chung dường như đã phóng thích ra muôn vàn tia lửa.
“Sỹ quan Băng Dạ, nói thẳng ra mục đích của anh đi.” Ngự Ngạo Thiên không kiêng dè đem đề tài câu chuyện kéo thẳng đến điểm mấu chốt.
Băng Dạ mặt không biểu tình, đứng thẳng người dậy, từ từ đi đến trước mặt hắn: “Rất đơn giản, tôi cần Ngự tổng đưa đến gặp một người!”
“Một người?” Ngự Ngạo Thiên đưa mắt nhìn sang, khóe miệng chầm chậm khơi lên nụ cười gian tà: “Vậy là ai?”
“Tằng! Giai! Thụy!”
Ba chữ này, Băng Dạ như nhổ ra từng từ một.
Qua thái độ của Băng Dạ lúc nhìn vào Ngự Ngạo Thiên nói ra ba chữ Tằng Giai Thụy, Dao Dao cơ hồ nghĩ ra, Băng Dạ và Phó Thủ tướng Tằng từng có xích mích sao?
“Gặp ông ta ư...” Ngự Ngạo Thiên giả bộ khó xử lắc đầu: “Thật không phải, sỹ quan Băng Dạ, việc này tôi không có cách nào giúp anh được, nhỡ đâu anh có thù hận gì với ông ấy, chẳng phải cũng sẽ làm liên lụy đến tôi hay sao?”
Gạt người! Ngự Ngạo Thiên gạt người, hắn rõ ràng muốn Tằng Giai Thụy chết, nếu như Băng Dạ thực sự sát hại Tằng Gia Thụy, Ngự Ngạo Thiên không phải sẽ sướng chết đi được sao? Hắn rõ ràng đang cố ý làm khó Băng Dạ, là vì muốn thăm dò mục đích Băng Dạ đi gặp Tằng Giai Thụy sao?
Ôi, Ngự Ngạo Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-tinh-nha-dau-hoa-lat-lat/2991978/chuong-430-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.