"Ơ? Không phải... Không phải đâu bác gái à."
"Ha ha ha, đó là do con có vận may. Tiểu cô nương, bác cho con biết, đàn ông tuổi tác cao đáng tin, biết bao dung, có thể khoan nhượng con tất cả, càng biết cưng chiều người làm sao, cho nên, thằng này, thật sự còn tìm đúng người rồi!"
Là vậy sao?
Hình như... thật là như vậy.
Cô khi đó cãi nhau với Phong Thần Dật, mỗi lần cũng phải ầm ĩ đến mặt đỏ tới mang tai, kết quả sau cùng không phải buồn bã chia tay mà là hòa thuận như lúc ban đầu.
Mà cãi nhau với Ngự Ngạo Thiên, trừ chuyện đặc biệt nghiêm trọng này, bằng không dười tình huống bình thường, hẵn cũng chọn lui bước.
Nếu không phải bác gái nói ra, cô cũng thật không chú ý tới những chi tiết này, càng không hiểu, Ngự Ngạo Thiên này bao dung...
À, hiện tại đã biết rõ cũng vô ích, có chút kết cục đời này vẫn không thể thay đổi.
"Bộp, bộp, bộp" "Ây da, ây da, ta nghe nói thông chúng ta có người mới tới không ngờ là thật à?!" Trong lúc mọi người đang đùa thật vui, một thanh âm bất hòa đột nhiên truyền tới!
Mọi người nhanh chóng nhìn theo hướng âm thanh đó.
Chỉ thấy, một người đàn ông mập mạp chừng năm mươi mấy tuổi mang theo vài giương nanh múa vuốt rồi chầm chậm đi tới chỗ bọn họ.
Không khí hiện trường lập tức im ắng hẳn, vẻ mặt cười đùa mọi người tan biến.
Người này là ai vậy? Sao mọi người trông thật giống như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-tinh-nha-dau-hoa-lat-lat/2991941/chuong-422-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.