“Ừ, vậy thì tốt…” Hàn Ly Thương cười nhạt, nhẹ nhàng hạ tấm màn xuống, trên mí mắt thoáng qua ánh nhìn thoắt ẩn thoắt hiện.
Cung Tiểu Mạn nhướn mày, lườm Hàn Ly Thương đứng đó không xa. Cô thật sự muốn hỏi…
Đại thúc, rốt cuộc chú đang nghĩ gì vậy?! Nếu đã ghét tôi như vậy, cự tuyệt tôi như vậy, tại sao ngay khi tôi quyết định rời đi, còn hỏi tôi sống như thế nào?
Đúng, là tôi nhiều lần đã kích động anh; đúng, là tôi nhiều lần bị coi thường. Nhưng sao khi tôi quyết định từ bỏ, anh lại bước vào cuộc sống của tôi?
Anh phải biết…
Chỉ là cái tên của anh, một câu quan tâm, đối với tôi mà nói, đủ để nhóm lên niềm hy vọng đối với anh?
Bị coi thường! Đúng là sự coi thường chết tiệt.
Có thể người ta chỉ tiện mồm hỏi, vậy mà tôi lại dễ dàng động lòng! Ha… thật là không thể chấp nhận nổi bản thân.
Cung Tiểu Mạn xiết chặt nắm đấm, khiến những đầu móng tay như đâm sâu vào các thớ thịt, đến nỗi rướm máu. “Đi trước đây.” Ba từ lạnh nhạt thốt ra, cô mở cửa văn phòng rồi nhanh chóng bước ra ngoài.
Nhưng trời mới biết, cô đã hạ quyết tâm lớn thế nào mới có thể dứt khoát bước ra khỏi cánh cửa đó.
Ha… Thời gian trước đây cô thật sự không hiểu được, một người con gái sao có thể chỉ vì đem lòng yêu một chàng trai mà đến điên cuồng ngây ngất, đến nỗi đánh mất bản thân. Bây giờ, cô cuối cùng đã hiểu ra, khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-tinh-nha-dau-hoa-lat-lat/2991904/chuong-410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.