Ánh mắt lạnh lùng hằn sâu trong lòng của hắn, bất kể gặp cái gì lần đầu tiên đều không có sự ấm áp. Là hắn bị cảm lạnh sao? Hay là... hắn chưa bao giờ cảm nhận được sự ấm áp khi ở cái nhà này? Nước mắt, chảy xuống theo hai gò má, Dao Dao quay đầu và chạy ra khỏi nhà Phong gia mà không một lần quay đầu lại...
Ban ngày, cũng đã dần dần tối sầm lại. Những bông hoa tuyết vô giác rơi vào người có chút lạnh thấu xương. Trước mắt, dường như lại xuất hiện một ảo giác, một cậu bé mười tuổi đứng bất lực khóc dưới màn tuyết. Mặc dù, hắn tiền tiêu không hết, có gia thế giàu có nhưng không có cách nào để chữa lành vết thương nội tâm, không có cách nào để tìm một người chân thành khiến cho hắn cảm thấy ấm áp.
“Thần Dật, từ khi em quen biết anh, mắng anh tại sao lại luôn trưng ra bộ mặt như vậy; luôn mỉa mai anh vì gia thế có chút tiền mà kiêu căng. Nếu như không phải trở thành vợ của anh; nếu như em không đến Phong gia, có thể cả đời này sẽ không cảm nhận được nỗi đau mà trước đây anh chưa cảm nhận được. Vì sao không nói cho em biết, quá khứ của anh? Không nói với em, anh đã từng chịu đựng sự đau khổ như vậy?”
Vào thời khắc này, nước mắt Dao Dao chảy xuống hai gò má không phải khóc cho chính mình mà là... vì Phong Thần Dật mà khóc. Có lẽ đây là lần đầu tiên Dao Dao cảm nhận được sự đau khổ bao quanh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-tinh-nha-dau-hoa-lat-lat/2991867/chuong-388.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.