Chương trước
Chương sau
Nhìn bàn tay của Ngự Ngạo Thiên có ý muốn cởi bỏ thắt lưng ra, đột nhiên giọng nói cô khàn khàn thốt lên: “Ngự Ngạo Thiên, anh... anh muốn làm gì vậy?”

“Đương nhiên là lấy lại... thứ thuộc về mình!” Nói xong, con mắt hắn phát ra một tia sáng kì quái, thò tay ra kéo chặt chân của cô.

Dao Dao giống như một chú thỏ con kinh sợ, phản ứng nhanh đạp đạp hai chân của mình: “Đừng! Đừng! Ngự Ngạo Thiên, anh không thể động vào tôi, anh là đang cưỡng dâm đó!” 

“Oh? Em yêu, điều này em không cần phải nói cho anh biết.” Anh ta nghiêm nghị cười, đôi tay tóm chặt chính xác đôi chân đang giãy giụa của cô: “Ây da da, váy cưới tuyệt vời làm sao, nếu làm cho nó không có cách nào vá lại được, sao em có thể kết hôn với Phong Thần Dật đây? Bỏ đi, chi bằng mặc bộ váy này, gọi là hôn lễ của em và Phong Thần Dật đến chứng kiến sự kết hợp của hai chúng ta nhé!”

Không...

Không... 

Nhìn đôi mắt phủ đầy tia sáng âm u kì quái đó, cùng gương mặt hiện lên sự u ám. Cô biết, lần này Ngự Ngạo Thiên tuyệt đối không chỉ là để doạ mình thôi.

Đừng... Đừng...

Nội y bị cởi ra, đôi chân bị tách ra thật mạnh. Dao Dao bị doạ dường như mất cả giọng, ngay cả sức lực để kêu gọi cũng không còn. 

Cơ thể rắn khỏe chầm chậm lách vào giữa hai chân của cô, cái to lớn dựng đứng kia đang nóng lòng muốn thử.

Giây phút cái mềm mại của cô đụng phải con rồng lửa của người đàn ông ấy, không thể không giật mình...

Mở to mắt nhìn vẻ mặt ác quỷ trên khuôn mặt của người đàn ông. 

Dần dần, khoé miệng của tên các quỷ hời hợt nụ cười ma quái kì lạ, Ngự Ngạo Thiên đang nhìn chăm chú vào đôi mắt của cô, nói nhỏ: “Em yêu, hãy mãi nhớ anh nhé. Cho dù trong trái tim em đã quên anh rồi, anh tin rằng, kiếp này cơ thể của em cũng sẽ không bao giờ quên anh.” Nói xong, cơ thể của hắn ta lại húc lên phía trước...

“À! Ư!” Cơ thể từng hồi bị đột kích có cảm giác như kim châm xuyên qua, Dao Dao đau buồn nói ra âm thanh.

Tại sao mọi chuyện xảy ra luôn không có điềm báo trước? 

Khi hai năm sau gặp lại Phong Thần Dật, anh ta lại đẩy cô ra một cách tàn nhẫn.

Khi cô đến bên Ngự Ngạo Thiên, vốn tưởng an phận thủ thường nhưng hình bóng của Phong Thần Dật giống như ác mộng, hết lần này đến lần khác bước vào tầm mắt của cô.

Khi cô hạ quyết tâm quyết định cắt đứt dây tơ tình yêu với Phong Thần Dật, khi lập ra khế ước ba năm đó, Ngự Ngạo Thiên lại máu lạnh giết chết mẹ của cô. 

Trong khi cô dần dần tiếp nhận cuộc hôn nhân này, Ngự Ngạo Thiên lại cướp đi mất lần đầu tiên của cô mà không có điềm báo trước.

Cơn đau của cơ thể, không lớn bằng cảm giác tuyệt vọng.

Sao ông trời luôn thích đùa giỡn con người như thế? Sao cứ hết lần này lại đến lần khác lấy hiện thực đánh vào giấc mộng của cô? 

Nước mắt, chảy vào trong vành mắt, cô căm phẫn cắn chặt khoé môi, căm phẫn nhìn vào Ngự Ngạo Thiên ở trước mặt. Có lẽ, cô càng căm ghét sự bất công của ông trời...

Phần cơ thể vừa mới thâm nhập vào của Ngự Ngạo Thiên đứng im bất động, khi cúi thấp đầu xuống, một dòng máu tươi lèo loẹt theo cơ thể của cô chầm chậm chảy lên chiếc váy cưới trắng tinh đó.

“Ha, hoá ra em và Phong Thần Dật chưa từng làm?” Đột nhiên, con mắt lạnh lùng đến tàn nhẫn của người đàn ông dần dần cháy lên một nguồn cảm hứng mạnh mẽ. 

Dao Dao chỉ cảm thấy cơ thể của mình càng ngày càng căng ra, càng ngày càng đau!

Ngự Ngạo Thiên nở nụ cười ma quái, thêm một lần nữa lại cho vào.

“Đau! Dao Dao không thể không hét lên, hàm răng trăng toát cắn chặt môi dưới của mình, giọt nước mắt chứa trong đôi mắt kia không kiềm chế được từ từ rơi xuống. 

“Đau hả? Như vậy, em mới có thể mãi mãi nhớ đến anh, nhớ kỹ hết tất cả những gì của anh phải không?” Lời nói chứa đựng sự tàn ác đó buông xuống, Ngự Ngạo Thiên dần dần tăng thêm tốc độ của bản thân.

Mỗi cử động của anh ta, liền truyền đến cơ thể của Dao Dao một cảm giác vô cùng đau đớn. “Ngự Ngạo Thiên, anh thành công rồi! Anh thực sự đã thành công rồi! Tôi nhất định sẽ không quên anh! Nhất định sẽ không!” Cô nhất định sẽ giết chết người đàn ông này, nhất định phải khiến hắn trả lại tất cả những nỗi đau trên cơ thể của cô!

“Em yêu... ưm. Đừng lấy ánh mắt oán hận đó nhìn anh, anh biết, lần đầu tiên của em nên sớm thuộc về anh rồi, chỉ vì sự khoan dung của anh, mới không có lấy đi thôi.” Ngự Ngạo Thiên vừa nói, vừa không kìm nén nổi phát ra giọng nói nhẹ, đây cũng là lần đầu tiên hắn ta thấy một cơ thể chặt chẽ như vậy, chỉ vài lần, hắn ta có cảm giác thích như vậy. 

“Ha, tôi hiểu rồi!” Đây chính là khoản nợ, sớm muộn gì cũng phải trả món nợ này. Không sao, nợ cô thiếu, cô đã nhận thức được rồi!

Căm hận nhắm đôi mắt lại, cô cắn chặt răng của mình, để bản thân không hét ra tiếng, mặc cho người đàn ông này đang rong ruổi trong cơ thể của mình, đang cướp đoạt.

“Khi anh ta lấy đi cái thuộc về anh ta, vậy khoản nợ của chúng tôi, cũng không còn nợ gì nhau nữa, đúng không?” 

Cô tưởng, mình có thể chịu đựng được sự cướp đoạt này nhưng, không có sự vuốt ve, cộng với đây là lần đầu tiên của cô ấy, chủ yếu cô không thể chịu đựng nổi sự thô bạo của người đàn ông này.

“Um, um...” Từng đợt âm thanh đau đớn vọng ra qua kẽ môi, từng giọt nước mắt đau khổ từ khoé mắt lăn xuống.

Dường như Ngự Ngạo Thiên không nghe thấy, tiếp tục di chuyển cơ thể của mình một cách vô tâm. Và chảy vào trong ánh mắt của anh ta lại là nỗi căm ghét vô tận. 

“Ưm...” Không biết trải qua bao lâu rồi, người đàn ông phát ra một tiếng ngân dài, toàn bộ hạt giống nhiệt huyết đó không đi vào bên trong cái mềm mại của cô.

Dao Dao âm thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm nhưng một giây sau, cô vì đau đớn quá mức nên đã bất tỉnh...

Căn phòng ngăn nắp sạch sẽ, đang được bao phủ bởi cái mùi vị sau cuộc yêu. 

Ngự Ngạo Thiên sửa soạn quần áo xong, gương mặt không có chút biểu cảm gì ngồi trên ghế nhìn chăm chú vào gương mặt đang ngủ nhợt nhạt của cô, trong đôi mắt chứa đựng sự lạnh lùng ma quái đó dần dần mất đi, sự chiếm đoạt là một loại cưng chiều.

“Không muốn trốn chạy thì sẽ được sao?”

“Làm theo lời hứa của em, sẽ xong sao?” 

“Tại sao? Tại sao cô gái này muốn phản bội mình? Đi lấy người khác?”

“Giữa em và Phong Thần Dật rốt cuộc đã bắt đầu từ khi nào? Cái ngày chị Hồng qua đời? Hay là... còn sớm hơn?”

Nghĩ đến đây, Đầu óc của Ngự Ngạo Thiên không thể không nhớ lại ở trên màn hình lớn trước đây không lâu, bức ảnh Phong Thần Dật và Dao Dao ở bên nhau. Khoảnh khắc đó dừng lại, cái không khí rét lạnh thấu xương vừa mới rút khỏi lại một lần nữa quay trở lại, anh ta đứng dậy quỳ ở bên đầu giường, bỗng nhiên mở mắt của cô ra, con rồng to lớn vừa mới ngủ yên lại một lần nữa ngẩng lên khuấy động đến cùng... 

Đau...

Rất đau...

Cơ thể đau đớn của cô dường như bị kéo căng ra. Dao Dao lờ mờ mở to đôi mắt, rọi vào tầm mắt cô vẫn là người đàn ông gian ác đang làm loạn bên trong. Còn cơ thể đó vẫn bị nỗi đau khổ xuyên qua. 

Không phải đã kết thúc rồi sao? Tại sao lại vẫn tiếp tục vậy?

“Em yêu, cuối cùng em cũng tỉnh rồi, em cứ ngủ như vậy, anh không có khoái cảm.” Người đàn ông nở nụ cười ma quái, dường như giống tiếng kêu gào của ác quỷ.

Cô mong muốn được vùng ra khỏi cái xiềng xích vô hình này nhưng đôi tay bị cột chặt đã tê liệt, ngay đến cả cơ thể bị xe nát này cũng dần dần trở lên không còn cảm giác. 

“Vẫn chưa đủ sao?” Giọng nói yếu ớt không có sức lực là như vậy, cô bây giờ ngay cả tiếng gầm gừ của ác quỷ cũng đã dần dần tan biến rồi.

“Không đủ! Không đủ! Muốn em bao nhiêu lần cũng không đủ!” Giọng nói gầm gừ đầy ma quái của Ngự Ngạo Thiên, nỗi căm phẫn dày đặc trong đôi mắt lại càng sâu thêm vài phân...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.