Chương trước
Chương sau
“Không sao, bọn họ muốn viết như thế nào thì để họ viết thế ấy, mồm miệng của báo chí, tớ không ngăn nổi.” Cô đã quá mệt mỏi, quá mệt mỏi rồi. Cho đến tất cả những việc như này, Dao Dao mới thật sự hiểu tường tận được những người sống dưới ánh đèn kia có bao nhiêu mệt mỏi.

“Ting ting.” Chuông báo có tin nhắn mới, Dao Dao mở điện thoại ra xem.

“Anh ở trường học chờ em.” Chỉ ngắn gọn mấy chữ, nhìn một cái cũng biết là phong cách của Phong Thần Dật. 

Thấy Dao Dao đứng dậy muốn đi ra ngoài.

Cung Tiểu Mạn tò mò hỏi: “Cậu đi đâu vậy?”

“Tớ đi ra ngoài một chút.” Cô vừa muốn xoay người đi ra khỏi phòng học, mấy bạn học bát quát mặt đầy gian xảo túm tụm lại. 

“Lạc Dao Dao, những gì phóng viên vừa nói có phải là thật không? Cậu là tình nhân của Ngự tổng thật sao?”

“Thật hâm mộ đó, một tháng anh ta cho cậu bao nhiêu tiền? Cậu có thể vào trường này, có phải cũng nhờ anh ta không? Dao Dao, cậu xem, có thể nói vài lời tốt đẹp về bọn tớ trước mặt Ngự tổng không, chúng tớ sẽ rất cảm kích cậu đó.”

A, đây là đạo lý gì, “cười bần không cười xướng” (1) sao? 

Còn nhớ khi đó, trường học đăng báo vạch trần chuyện cô bị người khác bao nuôi, mọi người cũng cười nhạo cô. Đến giờ biết được người bao nuôi cô là Ngự Ngạo Thiên, đám người này lại quay lại nịnh hót cô?

“Tớ và Ngự tổng không phải là rất quen thuộc, cho nên không giúp được các cậu, còn về quan hệ của tớ và anh ta, vẫn là câu nói đó... Không thể trả lời!” Dao Dao lạnh lùng cười một tiếng, đẩy mấy người đang cản đường mình ra, bước nhanh ra sân trường.

Một chiếc Porsche thể thao dừng ở bên đường, Dao Dao xác định đây là xe của Phong Thần Dật, vội vàng ngồi vào ghế lái phụ: “Chuyện gì?” 

“Anh đã xem qua tin tức, em vẫn ổn chứ?”

“À, phóng viên vừa mới rời đi, có điều em không sao. Ngược lại là anh...”

“Anh? Thế nào?” 

Dao Dao khẽ mím môi dưới, hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: “Còn muốn kết hôn sao?”

“Bảo bối, chúng ta mới quen biết nhau sao? Làm sao anh lại cảm thấy bây giờ em không còn hiểu anh chút nào vậy?” Phong Thần Dật trêu ghẹo nói.

Cô đương nhiên hiểu người đàn ông này, dù sao cũng quen nhau nhiều năm như vậy, làm sao có thể không biết? 

Một khi Phong Thần Dật đã quyết định chuyện gì thì rất khó có thể thay đổi được nhưng... “Bây giờ, chuyện của em và Ngự Ngạo Thiên đã lộ ra ánh sáng, bất kể mọi người có tin hay không, chỉ cần anh kết hôn với em, chắc chắn sẽ trở thành trò cười của mọi người!”

Ngay từ khi bắt đầu, cuộc hôn nhân này đã là một sai lầm, cô chưa bao giờ có thái độ kiên định với cuộc hôn nhân này.

Từ giây phút làm tình nhân của Ngự Ngạo Thiên, cô cũng biết, cô và Phong Thần Dật là không thể nào nữa rồi. 

“Bây giờ, em chỉ cần chú tâm làm một cô dâu thật xinh đẹp, chứ không cần bận tâm đến những lời dị nghị của người khác về chúng ta.”

“Làm sao em có thể không quan tâm? Cho dù trước đây em hận anh thế nào nhưng thấy những tin tức liên quan đến anh, lòng em cũng vô cùng phiền muộn. Mà bây giờ, đối với em mà nói, anh giống như người thân của em vậy. Bởi vì lòng thù hận của em mà liên lụy anh bị người khác cười chê, em sẽ dễ chịu sao?”

Dao Dao đã mất đi mẹ, ông nội cũng ở nước ngoài, Phong Thần Dật hiện giờ là người cuối cùng mà cô có thể tin tưởng, có thể dựa vào giống như người thân trong gia đình, cô không thể trơ mắt nhìn người thân vì mình mà bị liên lụy! 

“Nếu em đã coi tôi như người thân của mình, vậy em cảm thấy tôi sẽ để ý nhiều như vậy sao? Cũng giống như, có người nói em không tốt, mẹ em sẽ cùng em đoạn tuyệt quan hệ mẹ con sao?”

A...

Lời nói của Phong Thần Dật thật đúng là sắc bén, khiến cô nhất thời không biết nên phản bác như thế nào. 

Ý chí của hắn có bao nhiêu kiên định mà cho đến lúc này vẫn chưa có chút do dự nào? Vậy cô phải làm sao đây? Nên đâm lao thì phải theo lao? Hay là...

“Dao Dao, đừng suy nghĩ chuyện khác nữa. Không phải em muốn thay mẹ báo thù sao? Vậy hãy suy nghĩ xem nên trả thù như thế nào, nhân tiện, suy nghĩ luôn đến cuộc sống tương lai của chúng ta. Những chuyện khác cứ giao cho anh xử lý!”

Báo thù? Cuộc sống tương lai? Bây giờ ngay cả phiền toái trước mắt cô cũng không giải quyết được, nói gì đến những thứ xa vời đó chứ? “Được, em biết rồi, em về trường học đây.” 

“Ừ.” Đưa mắt nhìn Dao Dao trở lại sân trường, sắc mặt của Phong Thần Dật trong nháy mắt trở nên vô cùng lạnh lẽo, hắn chợt móc điện thoại ra: “Lisa, triệu tập cuộc họp tất cả các giám đốc, bảo bọn họ thu mua dự án của Ly thị.”

“Vâng, Phong tổng.”

“Còn nữa, tìm mọi biện pháp phong tỏa hết tin tức Lạc Dao Dao là tình nhân của Ngự Ngạo Thiên!” 

Bên kia Lisa nghe xong, bất đắc dĩ bĩu môi: “Phong tổng, bây giờ tin tức này đã được tung ra, rất khó có thể phong tỏa.”

“Vậy thì nghĩ biện pháp dùng tin tức lớn hơn lấn át tin tức hiện giờ! Cái này còn cần tôi dạy cô sao?”

“Dạ được, Phong tổng, tôi biết rồi.” 

Cúp máy, hắn ném điện thoại di động vào chỗ kế bên người lái!

Phải nói, Phong Thần Dật không để ý tin tức lần này là nói dối, dẫu sao đối với địa vị của hắn ngày hôm nay mà để xảy ra chuyện như vậy, quả thật rất khó coi.

Nhưng, hắn kết hôn với Dao Dao cũng là do tình thế bắt buộc! Không có chuyện hắn nguyện ý kết hôn cùng cô! 

“Làm sao có thể không quan tâm? Cho dù trước đây em hận anh thế nào nhưng thấy những tin tức liên quan đến anh, lòng em cũng vô cùng phiền muộn. Mà bây giờ, đối với em mà nói, anh giống như người thân của em vậy.”

Trong đầu nhớ lại những lời mà Dao Dao vừa nói khi nãy...

Người thân... Người thân... 

Hừ, thật đúng là cách gọi thân mật, hiện giờ Phong Thần Dật không biết nên vui vì trong lòng Dao Dao hắn có vị trí quan trọng như vậy, hay là nên thấy buồn, chẳng qua cô chỉ coi hắn là người thân, lại không có nói yêu hắn!

“Vứt bỏ hết quá khứ đi, bây giờ trước mắt anh muốn yêu...”

Vừa mới cúp điện thoại, tiếng chuông cuộc gọi tới lại vang lên, Phong Thần Dật không nhịn được liếc nhìn màn hình, biểu cảm lập tức trầm xuống: “Alo.” 

“Thần Dật, anh cho tôi...”

“Tôi đang trên đường về nhà.” Nói xong, Phong Thần Dật lạnh lùng cúp điện thoại, nhấn chân ga phóng về nhà...

“Nhị thiếu gia.” 

“Nhị thiếu gia.” Vẫn là sự nguy nga lộng lẫy, chiến trận vẫn khí thế hào hùng.

Phong Thần Dật lạnh lùng đi qua những người giúp việc trong nhà, nhà lớn hơn nữa cũng không có sự ấm áp thì có ích gì? Nhiều người ở nhưng không có tình cảm, còn không bằng sống một mình.

Đây chính là nguyên nhân hắn không muốn trở về nhà ở, ở cùng nhau không cảm giác được sự ấm áp của một gia đình. 

Đi tới phòng khách, Phong Tiêu đang ngồi xem ti vi, khuôn mặt không có biểu cảm gì.

“Ngự nghị viên, thời kỳ ngài nhậm chức tổng giám đốc tập đoàn Bác Sâm, có phải đã bao nuôi một nữ sinh làm tình nhân?”

“Không thể trả lời.” 

“Ngự nghị viên, chúng tôi nhận được chứng cớ xác thực, hơn nữa cũng đã xác nhận, ngài có qua lại với minh tinh quốc tế Ly Mỹ Vân, có phải cô ấy cũng đã từng mang thai đứa con của ngài? Hơn nữa đứa bé đó còn bị chính tay tình nhân của ngài giết chết?”

“Các vị truyền thông, tôi nói một lần nữa, toàn bộ câu hỏi của các người tôi đều không biết, nếu như có chứng cớ các người có thể lấy ra, liên quan đến vấn đề nhạy cảm như vậy, tôi nhất định sẽ không trả lời.”

“A, Ngự nghị viên...” 

***

(1) Cười bần không cười xướng: cười người nghèo không cười kỹ nữ. Ý nghĩa chỉ những người không có nguyên tắc, chỉ tin tưởng vào những thứ hào nhoáng, không có cơ sở, tin vào những thứ mang lại lợi ích nhiều hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.