Chương trước
Chương sau
“Chú rể, nhìn đây nào, cô dâu dựa đầu vào vai chú rể một chút. Đúng rồi, chính là như vậy.” “Rắc rắc, rắc rắc.” Bên trong phòng chụp hình, đèn chớp lập lòe không ngừng. Thợ chụp ảnh lần lượt hướng dẫn cặp đôi để họ tạo ra những tư thế chụp mới như thế nào.

Một lát sau, trên vẻ mặt Phong Thần Dật liền hiện ra sự mất kiên nhẫn nhưng vì Dao Dao mà hắn vẫn miễn cưỡng mà nhẫn nại với sự quơ tay múa chân của tên thợ chụp này.

Đúng lúc này, thì Hắc Viêm Long cùng Âu Dương Tử Hiên xông vào bên trong phòng chụp. “Là thật hay giả đây?” 

“Người anh em, tôi còn tưởng lúc nãy trong điện thoại là cậu đùa tôi chứ.” Hai người kia kinh ngạc nhìn hắn thân mang âu phục cùng với Dao Dao trên mặt che mạng thì mới hoàn toàn tin rằng, người anh em tốt của bọn họ thật sự đã muốn… Kết hôn!

“Trước tiên đừng chụp nữa!” Phong Thần Dật mượn cơ hội này mà ngừng cái việc quay chụp này lại.

“Được, Phong tiên sinh, vậy tôi xin phép đưa cô dâu của ngài đi chụp riêng trước ạ.” 

“Ừ.”

Thợ chụp cùng với chuyên gia trang điểm và trợ lý đưa Dao Dao thân mang mạng che mặt đến phòng chụp khác.

Sau khi tất cả mọi người đã rời đi, Phong Thần Dật thở một hơi dài, tràn đây sự thiếu kiên nhẫn, tháo lỏng chiếc nơ trên cổ ra: “Chụp hình thật là một cực hình!” Từ trước đến giờ hắn đều chỉ huy người khác vậy mà bây giờ lại bị người khác chỉ huy ngược lại thật là có chút không quen. 

Đứng ở cửa Hắc Viêm Long cùng Âu Dương Tử Hiên một mặt kinh hãi tiêu sái bước đến trước mặt hắn. “Cậu thế nào nói kết hôn là kết hôn liền vậy chứ? Tôi đến bây giờ vẫn tin rằng là mình đang nằm mơ đây.”

“Ha, yêu thì phải cưới liền thôi.” Phong Thần Dật trả lời rất là qua loa.

Tuy nói, Âu Dương Tử Hiên rất mong Dao Dao cùng người anh em mình có thể quay về bên nhau nhưng đâu thể nhanh như vậy mà kết hôn liền chứ? Không phải vội vàng quá chứ? “Không phải chứ, hai người thế nào mà lại kết hôn ngay vậy?” 

“Là tôi đề nghị.”

“…” Âu Dương Tử Hiên còn tưởng rằng Phong Thần Dật sẽ không kết hôn, ai ngờ tới hắn lại là người kết hôn sớm nhất trong bọn họ? Hây da, hay đây chính là tình yêu chân thành.

“Chuyện tình của Dao Dao cùng Ngự tổng giải quyết xong rồi chứ?” Hắc Viêm Long im lặng lạnh lùng mở lời. 

Nghe hắn hỏi vậy Âu Dương Tử Hiên thật là muốn đem hắn ăn tươi nuốt sống mà.

Nhưng Hắc Viêm Long cũng cho rằng lần này hắn không mở bình thì ai biết bên trong bình có gì chứ, thân là anh em tốt của Phong Thần Dật, hắn rất sợ Phong Thần Dật vì tình yêu mà đầu óc bị lu mờ, một chân mà đứng trên hai thuyền.

“Ừ, giải quyết xong rồi.” 

“Nhưng trong tang lễ không phải Ngự Ngạo Thiên không xuất hiện sao?”

“Thì sau đó đã giải quyết xong rồi.”

Hắc Viêm Long vừa nghe xong, tinh tế tính toán: “Lúc này mới mấy ngày, Dao Dao cùng Ngự Ngạo Thiên ly biệt, lại liền kết hôn với cậu? Thần Dật... cậu...” 

Phong Thần Dật sắc mặt lạnh lẽo, đưa tay ngăn cản lời nói của Hắc Viêm Long lại: “Tôi, Ngự Ngạo Thiên, còn có Dao Dao, chuyện ba người chúng tôi, các cậu không cần phải để ý đến.”

Hắn rất rõ ràng, những lời nói kia của Hắc Viêm Long là muốn hắn suy nghĩ kỹ lại, mà cân nhắc thêm.

Nhưng tình cảm phức tạp, rắc rối giữa ba người bọn họ, người ngoài sao hiểu được chứ? 

Phong Thần Dật không cách nào xác định được Dao Dao có Yêu Ngự Ngạo Thiên hay không nhưng hắn lại chắc chắn rằng Dao Dao giờ khắc này... Cũng không hề yêu hắn.

Nhưng mà, lần kết hôn này, nói thẳng ra là hắn muốn lợi dụng lợi ích của cuộc hôn nhân này. Vì vậy, dù cân nhắc như thế nào, thì đáp án cũng như vậy thôi.

“Phong tiên sinh, còn hai bộ âu phục vẫn chưa được chụp, ngài đến phòng thay đồ một chút đi.” Một trợ lý đột nhiên xông vào bên trong, phá vỡ bầu không khí ảm đạm này của bọn họ. 

“Cậu hãy nói với thợ chụp hình, hôm nay chụp đến đây thôi, tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.”

“Vâng, tôi biết rồi.” Chờ trợ lý này rời đi Phong Thần Dật từ sofa đứng dậy, vỗ vỗ vai Hắc Viêm Long: “Viêm Long, tôi biết cậu vì muốn tốt cho tôi nhưng cuộc hôn nhân lần này, cũng không phải kích động mà tôi mới quyết định cưới.”

Hắn yêu Dao Dao lâu như vậy, cũng từng nghĩ sẽ chấm dứt cái tình cảm này nhưng căn bản dứt không được, vậy nên, hắn nhất định phải nắm chắc cơ hội này, dứt khoác đem cô giữ lại bên mình. 

Rốt cuộc đối với hắn việc gì sai thì hắn không biết. Nhưng có một điều chắc chắn lần kết hôn này không phải vì kích động mà hắn mới quyết định.

“Được rồi, tôi hiểu rồi, chỉ cần cậu thấy ổn là được rồi, vậy thì không có vấn đề gì rồi.” Hắc Viêm Long khẽ mỉm cười, ba người bọn họ liền cùng nhau rời khỏi phòng chụp…

Lát sau, Dao Dao cũng tẩy đi lớp trang điểm, thay đồ rồi cùng bọn họ đi ăn trưa. 

Nói thật, lúc nãy trong lúc chụp hình cưới cùng Phong Thần Dật, đều là tinh thần cô không yên, thật giống như tấm mạn đẹp đẽ kia căn bản không nên mặc trên người cô như vậy.

……....

“Chúc mừng hai người.” Ở hàng ghế riêng trong khách sạn, Âu Dương Tử Hiên mỉm cười giơ ly rượu lên. 

Một bên Hắc Viêm Long thấy vậy cũng thuận thế mà cầm ly rượu lên: “Chúc mừng. Cô gái, xem ra sau này tôi phải gọi cô là em dâu rồi.”

“Em dâu?” Âu Dương Tử Hiên một mặt không thể tưởng tượng nổi mà thả ly rượu xuống: “Không lầm chứ, Viêm Long cậu nên gọi Dao Dao là chị dâu mới phải chứ? Vai vế đều nhìn nhầm rồi.”

“Nhìn nhầm sao? Dao Dao so với tôi nhỏ tuổi hơn? Vì lẽ đó mà tôi gọi cô ấy là em dâu là bình thường mà.” 

“Nhưng Thần Dật lại lớn hơn cậu hai tuổi không phải sao hả?”

Chờ Âu Dương Tử Hiên nói xong lời này, Dao Dao ngồi lẳng lặng một bên suýt chút nữa là phun hết đồ ăn trong miệng ra rồi.

Phong Thần Dật năm nay hai mươi hai tuổi, hắn so với Hắc Viêm Long lớn hơn hai tuổi, nói cách khác... Hắc... Viêm Long, năm nay vừa tròn … hai mươi sao? 

Nói thật nhìn dáng vẻ Hắc Viêm Long không ai nghĩ là hai mươi tuổi, ngoại trừ tính khí ở ngoài không tốt lắm, thì cử chỉ và cách ăn nói đều rất chín chắn.

Muốn nói Âu Dương Tử Hiên năm nay hai mươi tuổi thì cô còn tin.

Chẳng trách mà Đổng sự trưởng tập đoàn Bảo Lai vẫn được bên ngoài xưng là Đổng sự trưởng trẻ tuổi nhất trong lịch sử. 

Nhưng… Thương Vân Nhân năm nay cũng hai mươi tuổi sao lại cứ xưng hô với Hắc Viêm Long là Kiền ca ca chứ?

“Hắc tổng, ngài thật sự chỉ mới hai mươi tuổi?” Dao Dao thăm dò hỏi thử.

Hắc Viêm Long sắc mặt chìm xuống, màu mực trong tròng mắt thoáng chút ánh sáng: “Tôi năm nay hai sáu tuổi.” 

“Quá lắm rồi, Viêm Long. Cậu rõ ràng so với tôi cùng Thần Dật nhỏ hơn 2 tuổi. Dao Dao bây giờ cũng là người một nhà rồi, hà cớ gì cậu còn lừa cô ấy làm gì chứ.”

“Tôi hai sáu!”

Bất luận Âu Dương Tử Hiên đã nói như vậy nhưng Hắc Viêm Long vẫn một mực chắc chắn chính mình đã hai sáu tuổi, làm cho Âu Dương Tử Hiên tức giận mà đứng dậy: “Cậu mau rút chứng minh thư ra xem một chút thử đi!” 

“Không sao cả.” Hắc Viêm Long không ngại mà nhún vai, tao nhã rút chứng minh thư từ trong bóp tiền ra mà đặt ngay trên bàn.

Âu Dương Tử Hiên nhìn lên: “Cậu thật gian lận, thậm chí ngay cả chứng minh thư mà cũng sửa lại sao.”

“Thôi bỏ đi Tử Hiên, Viêm Long đã nói mình lớn hơn thì lớn hơn đi.” Phong Thần Dật ở bên lo sợ bởi vì… hai người này tranh cãi mà quấy nhiễu phá vỡ bầu không khí tốt đẹp bây giờ, vì vậy đơn giản mà hòa giải hai người. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.