Dao Dao bước nhanh đuổi kịp, cô muốn mở miệng nói điều gì đó nhưng lại quên mất điều mình muốn nói.
Giải quyết hiểu lầm sao?
Vẫn nên hỏi tại sao hắn lại dùng thái độ như thế đối đãi với mình...
Hoặc là hỏi hắn xem hắn có biết nguồn gốc của những sát thủ kia không?
Cô không biết nên nói gì, hiện tại trong đầu của cô đang loạn cả lên. Mới chỉ hơn nửa tháng không gặp người đàn ông này nhưng khi đối mặt với hắn thì mọi thứ đều trở nên xa lạ giống như bọn họ chưa bao giờ quen nhau.
Có vẻ sau mỗi lần xa cách thì bọn họ lại cảm thấy xa lạ nên mọi người không thể biết được bọn họ có thật sự... hòa hợp hay không?
“Muốn nói cái gì?” Ngự Ngạo Thiên lạnh lùng nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Dao Dao mỉm cười, nhợt nhạt lắc đầu: “Cám ơn anh vì ngày hôm nay đã tới.”
Có lẽ do thời gian dài xa cách nên cô không muốn giải thích chuyện trước đây, dù sao lúc đó hiểu lầm Ngự Ngạo Thiên cũng là một kết cục tốt.
Dù sao nếu cô ở bên cạnh hắn thì cũng không thể cho hắn được bất cứ cái gì, tốt nhất là nên tránh xa hắn.
Hắn nên đi con đường thuộc về hắn còn cô nên đi cây cầu của chính mình.
“Chỉ muốn nói điều này thôi sao?” Ngự Ngạo Thiên âm trầm mở miệng.
Cô lại miễn cưỡng cười, ánh mắt vô thần gật đầu: “Đúng...”
“Ừ.” Thì ra cô chỉ muốn cảm ơn thôi sao? Vậy thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-tinh-nha-dau-hoa-lat-lat/2991766/chuong-343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.