Chương trước
Chương sau
Đối với cái chết của mẹ, Dao Dao không thể nào chữa lành tổn thương nhanh như vậy nhưng Hắc Viêm Long nói Phong Thần Dật đã chu đáo khiến cô hiểu rõ mẹ đã mất là sự thật, cả ngày khóc lóc cũng không khiến mọi chuyện tốt hơn được, chẳng bằng tiếp tục sống tốt, an ủi linh hồn của mẹ trên trời.

Cho nên ngày thứ hai sau khi mẹ qua đời cô đã đi học lại.

“Dao Dao, khi nào an bài chôn cất bác gái vậy?” 

“Theo quy trình, người nhà có thể đến nhà tang lễ nhận thi thể trong vòng bảy ngày làm việc.”

“À. Đến lúc đó nếu cần tiền, cậu nhớ nói với tớ. Tớ nói mẹ tớ chuyển cho.”

“Cám ơn cậu, Tiểu Mạn.” 

“Ha ha, nên làm thôi, chúng ta là bạn bè mà.”

Đúng vậy, bạn bè...

Cô thấy được trong mắt Cung Tiểu Mạn là sự quan tâm, lo lắng dành cho mình. Mẹ đã mất là sự thật nhưng cô còn có bạn bè, có Tiểu Mạn, có Long Kỳ, có Thần Dật, có... rất nhiều người quan tâm đến cô. Cô không nên khiến bọn họ lo lắng cho mình nữa. 

“Tiểu Mạn, dạ tiệc đêm mùa đông mà cậu nói khi nào bắt đầu vậy?”

“Uầy...” Cung Tiểu Mạn do dự một chút, miễn cưỡng nặn ra khuôn mặt tươi cười: “Còn... còn sớm mà.”

“À, đến lúc đó nhớ gọi tớ nhé.” 

“Ừ, ừ...” Mặc dù Cung Tiểu Mạn hy vọng Dao Dao có thể vượt qua chuyện mẹ mất nhưng nhìn khuôn mặt vui cười của cô trong lòng Tiểu Mạn quả thật rất khó chịu.

“Mời thành viên Hội học sinh ngay lập tức đến phòng Hội học sinh tập họp.”

“Mời thành viên Hội học sinh ngay lập tức đến phòng Hội học sinh tập họp.” 

Nghe được thông báo phát thanh khẩn cấp, Dao Dao vội vàng chạy tới phòng Hội học sinh. Vốn tưởng rằng triệu tập đến để mở Hội nghị lâm thời khẩn cấp gì đấy nhưng đến rồi mới phát hiện Hiệu trưởng, phần lớn thành viên Hội đồng quản trị của trường đều ở trong phòng Hội học sinh.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Dao Dao tò mò hỏi các đàn chị trong Hội học sinh.

“Không biết nữa.” 

“Các thành viên Hội học sinh, chúng ta vừa mới nhận được thông báo khẩn cấp, lát nữa lãnh đạo Chính phủ sẽ đến kiểm tra trường ta, đến lúc đó thành viên Hội học sinh chúng ta sẽ thay trường giới thiệu cho lãnh đạo Chính phủ sơ bộ về trường chúng ta, hi vọng các thành viên Hội học sinh làm tròn bổn phận, nâng cao danh dự của trường ta.” Hiệu trưởng dặn dò nghiêm túc, tỉ mỉ xong tất cả liền sắp xếp giao mọi chuyện lại cho Kỳ Liên Ngạo Vân: “Chủ tịch Kỳ Liên, chi tiết mọi chuyện em thu xếp đi! Thầy phải đi tiếp lãnh đạo Chính phủ rồi.”

“Vâng. Đã rõ, thưa Hiệu trưởng.”

Nhìn Hiệu trưởng và thành viên Hội đồng quản trị của trường rời đi, Kỳ Liên Ngạo Vân mặt không thay đổi khoát tay: “Trừ Lạc Dao Dao, tất cả mọi người về ký túc xá nghỉ ngơi đi!” 

“Hả? Chủ tịch Kỳ Liên, chẳng phải Hiệu trưởng bảo chúng ta giới thiệu trường chúng ta cho lãnh đạo Chính phủ à? Tại sao anh...”

“Một mình Lạc Dao Dao là đủ rồi, mọi người ra ngoài đi!” Kỳ Liên Ngạo Vân tăng thêm khẩu khí.

Thành viên Hội học sinh nghe vậy liền nhìn nhau, ai chẳng biết việc tiếp xúc với lãnh đạo Chính phủ lần này là cơ hội tốt nhất? Nếu được lãnh đạo Chính phủ đánh giá cao thì tốt nghiệp rồi bọn họ có thể đến Chính phủ làm, nửa đời sau căn bản không cần lo nữa. 

Nhưng bọn họ nghĩ không ra tại sao Kỳ Liên Ngạo Vân lại đem công việc quan trọng như vậy giao cho một đàn em mới tới chứ?

Bất đắc dĩ mọi người phải làm theo lệnh của hắn trở về ký túc xá nghỉ ngơi.

“Kỳ Liên học trưởng, chuyện anh nói em tiếp đón lãnh đạo Chính phủ em sợ là em không làm được.” Đợi mọi người đi hết, Dao Dao khổ sở nói. 

Kỳ Liên Ngạo Vân lạnh lùng cười, nửa người dựa vào bàn làm việc, nói đùa: “Em làm được, cũng chỉ có em làm được thôi!”

“Hả?”

Nghe ý của Kỳ Liên học trưởng, lẽ nào lãnh đạo Chính phủ đến kiểm tra trường lần này là... 

“Chủ tịch Kỳ Liên, Chủ tịch Kỳ Liên, lãnh đạo Chính phủ đến rồi, Hiệu trưởng bảo anh dẫn thành viên Hội học sinh tới cổng đón tiếp.”

Cách đó không xa, hai chiếc Audia 6 chuyên dùng của Chính phủ một trước một sau lái tới cổng trường.

Xe vừa mới dùng lại, Hiệu trưởng đã cung kính mở cửa xe, liên tục cúi đầu chào: “Nghị viên Ngự, nghị viên Ngự, chào mừng ngài.” 

Lãnh đạo tới kiểm tra quả nhiên là Ngự Ngạo Thiên!

Dao Dao liếc nhìn đôi mắt chứa đầy ý cười của Kỳ Liên Ngạo Vân, không biết Kỳ Liên học trưởng sắp xếp như vậy là muốn làm gì?

“Hiệu trưởng, chúng ta quen biết đã lâu, ông không cần khách sáo với tôi như vậy đâu.” Ngự Ngạo Thiên chậm rãi xuống xe. 

Hắn mặc một bộ âu phục màu đen, mặc dù không tràn ngập cảm giác âu phục thời thượng giống như trước kia nhưng rất phù hợp với địa vị, thân phận hiện tại, một cái nhíu mày, một tiếng cười, trong lúc nâng tay nhấc chân đều tràn ngập cảm giác uy nghiêm của một chính trị gia quan trọng của đất nước.

“Ai da, nghị viên Ngự, trước đây ngài là thành viên Hội đồng quản trị của trường chúng tôi, bây giờ là chính trị gia, tuy đều là người mình nhưng tôi nào dám tiếp đón ngài không chu đáo chứ. Cho dù hiện tại tôi chỉ nói ngài là thành viên Hội đồng quản trị của trường tôi thôi, thì tôi cũng cảm thấy địa vị được nâng lên đấy.”

“A, đúng là vuốt mông ngựa.” Kỳ Liên Ngạo Vân ở bên cạnh nhìn bộ dạng ăn nói khép nép kia của Hiệu trưởng đã thấy buồn nôn. 

Nhưng Dao Dao lại thấy rất bình thường.

Nếu không Ngự Ngạo Thiên chuyên tâm làm chính trị để làm gì chứ? Hiển nhiên là ở giới kinh doanh có thành tựu lớn cỡ nào cũng phải nể mặt mấy vị tai to mặt lớn của Chính phủ, hiện tại Ngự Ngạo Thiên đang chứng minh đạo lý này.

Vốn dĩ từ xe trăm triệu biến thành Audia 6 do Chính phủ trang bị, vốn dĩ từ âu phục xa xỉ biến thành nhãn hiệu phổ thông bình thường. 

Thoạt nhìn, sinh hoạt của Ngự Ngạo Thiên không xa hoa lãng phí bằng trước đây nhưng sự thật là địa vị ở đất nước này tăng lên không biết mấy trăm lần.

“Chủ tịch Kỳ Liên, bảo thành viên Hội học sinh đến chào nghị viên Ngự đi.”

“Bạn học Lạc Dao Dao, chuyện này giao cho cô. Tôi tin với “năng lực” của cô sẽ xử lý tốt chuyện này, phải không?” Kỳ Liên Ngạo Vân nói đến hai chữ “năng lực” thì đặc biệt nhấn mạnh. 

Cách đó không xa, sắc mặt Ngự Ngạo Thiên và Dao Dao cũng vì đó mà căng thẳng.

“Được rồi, vậy anh đi trước...”

“Chủ tịch Kỳ Liên, em để một học sinh phụ trách việc giới thiệu trường cho Ngự đổng sự và các vị lãnh đạo Chính phủ sao?” Sắc mặt Hiệu trưởng khó coi chất vấn Kỳ Liên Ngạo Vân đang có ý định rời đi. 

Hắn mỉm cười rung cả vai: “Ý của Hiệu trưởng là? Lẽ nào một người không đủ? Hiệu trưởng, thầy yên tâm, cả Hội học sinh cộng lại cũng không lợi hại bằng một mình Lạc Dao Dao đâu! Đúng không? Hậu bối Dao Dao.”

Sắc mặt căng thẳng của cô ngày càng đen, cúi đầu xuống duy trì im lặng. Cô thật sự muốn biết Kỳ Liên học trưởng nói chuyện này là cố ý muốn Ngự Ngạo Thiên mất mặt hay cả hai bọn họ đều mất mặt đây!

“Hiệu trưởng, một học sinh dẫn đường là đủ rồi, ông biết lần này tôi đến đây cũng không muốn phô trương quá mức mà.” 

“À, nếu nghị viên Ngự đã nói vậy thì cứ vậy đi.” Hiệu trưởng vội vàng xua tay với Kỳ Liên Ngạo Vân: “Chủ tịch Kỳ Liên, em về trước đi.”

“Vâng...” Hắn mỉm cười, đôi mắt u buồn liếc nhìn Ngự Ngạo Thiên theo bản năng, trong con ngươi toát ra tia khiêu khích...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.