Khi nghe những lời này của Dao Dao, càng ngày cảng cảm thấy bất lực trước bản thân mình, tiếng khóc càng lớn hơn.
Ánh mắt Phong Thần Dật nghiêm nghị, trừng mắt giận dữ nhìn về phía Hắc Viêm Long: "Cậu bớt nói thì chết sao?" Ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Dao Dao đang khóc, hắn khẽ lau nước mắt cho cô: "Không liên quan đến em, bây giờ anh em nên đến trường, không phải sao? Anh nhớ khi còn đi học, mỗi lần được học bổng đều là do em cầm, em đã rất nỗ lực rồi."
"Vô dụng thôi! Tiền đó chỉ đủ tiêu cho bản thân em mà thôi. Mẹ em, không có được một ngày sống sung sướng!"
"Không phải đâu, thời gian còn dài mà, sau này cô báo đáp cho mẹ vẫn chưa muộn mà." Hắc Viêm Long có thể cảm nhận được chính mình đã làm cho Dao Dao khóc, nên muốn bù đắp một chút.
Có thể thật tình không biết, những lời này của hắn đã phạm vào điều cấm kỵ.
"Viêm Long, cậu câm miệng đi!"
"Này, Phong Thần Dật, tôi đã làm đến nước này mà vẫn chưa đủ sao? Người phụ nữ này động một chút là khóc, cậu không cảm thấy cô ta rất phiền sao?" Nếu không phải Phong Thần Dật ép buộc, thì hắn sẽ không nói như vậy với Dao Dao, hắn không có một chút nhẫn nại gì với người phụ nữ này.
"Viêm Long!"
"Xin lỗi." Dao Dao cố gắng hít nước mũi vào, nhanh chóng lau khô nước mắt: "Thần Dật, anh ta nói rất đúng, nước mắt thật sự không có tác dụng gì, chỉ thêm phiền thôi!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-tinh-nha-dau-hoa-lat-lat/2991748/chuong-333.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.