“Mẹ! Mẹ! Con chảy máu rồi!”
“Con gái ngốc, con không phải bị chảy máu mà là thấy kinh nguyệt, Dao Dao nhà ta bắt đầu lớn rồi. Từ nay vào kỳ kinh nguyệt, con không được ăn đồ lạnh, nên ăn nhiều táo đỏ, có biết không? “Năm cô mười hai tuổi, lần đầu thấy kinh nguyệt, khi đó cô sợ hết hồn, mẹ đã ở bên ân cần chỉ bảo cô những việc cần chú ý sau này nhưng cô bướng bỉnh không nghe lời, vẫn lén ăn đồ lạnh, kết quả là bị đau bụng dữ dội.
“Mẹ, con được đi du học Nhật Bản rồi.”
“Thật sao? Dao Dao bảo bối, con giỏi quá!” Mười ba tuổi, cô nhận được giấy thông báo trúng tuyển một trường ở Nhật Bản, khiến cả nhà vui mừng khôn xiết.
Nhưng vào đêm khuya ấy cô lại phát hiện mẹ cô đang khóc thầm bởi bà thực sự không nỡ rời xa đứa con bảo bối của mình.
Quá nhiều ký ức, quá nhiều thứ cô không thể quên đi, quãng ký ức ấy có mẹ cô, một người vô cùng hiền lành và hết mực yêu thương cô.
Từ năm mười ba tuổi, cô đã không cần tiêu tiền của gia đình nhưng trước đó, tất cả mọi thứ mà cô có đều nhờ mẹ cô làm đồ thủ công để nuôi cô.
Những đồ thủ công đó có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Mẹ cô phải thức trắng đêm không chợp mắt mới kiếm được mười mấy đồng, cũng chính vì những ngày tháng gian lao này đã khiến bà trở nên già yếu.
Có một chuyện khiến Dao Dao khó quên, cũng chính nhờ đó mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-tinh-nha-dau-hoa-lat-lat/2991742/chuong-330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.