“Chị nghĩ rằng tôi chết sao?” Ngự Ngạo Thiên vẫn cười nhạt như trước, giọng điệu tràn đầy nhu hòa.
Nhưng mà Đặng Huệ Hồng lại thấy được sát ý trong mắt hắn. Bà lắc đầu và thở dài một chút: “Có thể đây là số mệnh!”
“Đúng, đây chính là số mệnh. Tôi thật sự không nghĩ tới Hồng tỷ sẽ cùng chú Lạc... tôi nhớ được...” Đôi mắt Ngự Ngạo Thiên đảo quanh: “Chú Lạc lúc đó hình như là đã có vợ rồi nhỉ?”
“Lộp bộp!” Trái tim Đặng Huệ Hồng nặng nề trầm xuống. Bà thật sự muốn quên chuyện này đi nhưng thực tế không phải cứ nói muốn quên là có thể quên được.
“Đúng, đến bây giờ tôi và Thiên Minh vẫn không phải là... vợ chồng hợp pháp.”
Đặng Huệ Hồng khi đến hạ viện Bộ chính trị chỉ mới mười tám tuổi nhưng bà rất mảnh mai, yêu kiều nên không ít quan viên đều quỳ dưới gấu quần của bà.
Tuy nhiên bà lại bị mê hoặc bởi bí thư Lạc Thiên Minh. Mặc dù biết hắn đã có vợ, có gia đình nhưng bà vẫn không khống chế được tình cảm đối với hắn. Cuối cùng bà trở thành tình nhân không có đường trở về.
Vì Bộ chính trị nghiêm cấm các hành vi bại hoại nên Lạc Thiên Minh sợ quan hệ của hai người bọn họ sẽ bị phát hiện nên không thể làm gì khác hơn là hi sinh Đặng Huệ Hồng làm tình nhân toàn thời gian.
Đây cũng là lí do vì sao em trai Đặng Huệ Hồng chiếm đoạt lương hưu và nhà của Lạc Thiên Minh sau khi chết. Bà không dám phạm sai lầm lớn bởi vì cho đến nay bà đúng là tình nhân của hắn, bà lấy thân phận gì mà muốn tranh giành tài sản với bọn họ chứ?
Mặc dù là cha của Lạc Thiên Minh nhưng lão gia cũng không biết người con dâu này chỉ là người tình bao nuôi của con trai mình mà thôi.
“Hazz. Tôi thật không nghĩ tới Dao Dao sẽ đi theo con đường của tôi năm xưa.” Khi bà đoán Dao Dao đang làm tình nhân của người khác thì bà chỉ đành bất đắc dĩ chứ không biết nên nói cái gì. Nhưng bà chưa bao giờ hối hận vì làm tình nhân của Lạc Thiên Minh, chỉ là không biết chuyện này của Dao Dao là may mắn hay không may mắn đây...
“Hồng tỷ, Dao Dao không đi con đường của chị bởi vì tôi chưa từng coi Dao Dao là tình nhân bao giờ.” Ngay từ lúc bắt đầu hắn, hắn cũng không thật sự đối đãi với Dao Dao như là tình nhân của mình.
“Thật không? Nhưng cậu không thích hợp, không phù hợp chút nào. Nếu như tôi có thể sống để thấy Dao Dao đưa bạn trai đến gặp tôi, nếu nó mang cậu đến thì tôi có chết cũng sẽ không đồng ý cho hai người ở chung với nhau đâu.” Đặng Huệ Hồng không phải ghét bỏ Ngự Ngạo Thiên, thậm chí bà còn cảm thấy Ngự Ngạo Thiên vô cùng ưu tú trên mọi phương diện. Nhưng lấy ánh mắt của người trưởng thành quan sát thì Dao Dao thực sự quá đơn thuần, đơn thuần như một đứa bé vậy. Cô căn bản không thích hợp với việc làm bạn gái Ngự Ngạo Thiên.
“Hồng tỷ, đó là chuyện tương lai...”
“Đúng vậy, là chuyện sau này...” Mẹ Lạc bất đắc dĩ cười rồi chậm rãi rũ mắt xuống. Đang im lặng sau một lúc lâu, bà từ từ đứng lên: “Tiểu Thiên, nếu cậu muốn có câu trả lời thì tôi sẽ cho cậu biết nhưng xin cậu đáp ứng một thỉnh cầu của tôi có được không?”
“Nói đi.”
“Cậu đừng làm tổn thương bố chồng tôi và Dao Dao có được không?”
Ngự Ngạo Thiên thả hai tay ở trước người, khóe miệng chậm rãi khơi mào một nụ cười tự mãn: “Vì sao?”
“Tiểu Thiên, cậu nên biết sự kiện kia cùng bố chồng tôi và Dao Dao không có liên quan!” Đặng Huệ Hồng kích động chạy tới trước mặt của hắn.
Long Diệp đứng ở một bên vừa muốn tiến lên ngăn cản thì lại bị Ngự Ngạo Thiên chặn lại.
Bà quỳ gối cầu khẩn trước mặt Ngự Ngạo Thiên, đôi tay già nua bắt lấy ống quần của hắn: “Hồng tỷ van cầu cậu, van cầu cậu buông tha cho bố chồng tôi và Dao Dao!”
“Ồ, Hồng tỷ.” Ngự Ngạo Thiên bất đắc dĩ nở nụ cười rồi chậm rãi ngồi xổm người xuống, đôi mắt sâu không thấy đáy xẹt qua một tia âm hiểm sau đó nói: “Sự kiện kia cùng mẹ và em trai ta có quan hệ sao?”
“Lộp bộp!” Khối đá trong lòng mẹ Lạc nặng nề rơi xuống. Bà bị Ngự Ngạo Thiên chất vấn đến á khẩu không trả lời được, ngược lại bà còn cảm giác được lời cầu xin của mình thật buồn cười. Nó quả thật là không có sức thuyết phục. Đúng vậy, sự kiện kia thật sự dính dáng đến quá nhiều người ngoài cuộc rồi.
Vì bà đã sai lầm nên đành phải sai lầm thêm một lần nữa...
Nghĩ vậy, mẹ Lạc vô lực buông lỏng cánh tay đang nắm chặt ống quần của Ngự Ngạo Thiên ra.
“Hồng tỷ, chị yên tâm đi. Tôi sẽ không làm tổn thương Dao Dao đâu. Thật sự là Dao Dao và những người khác đều không liên quan đến.”
Đặng Huệ Hồng mở to hai mắt, một giây kế tiếp bà bất đắc dĩ nở nụ cười: “Cậu... đã biết sao?”
“Đúng! Khi thấy chị cùng chú Lạc chụp ảnh thì tôi cũng đã đoán được.”
“Ha ha...” Ngự Ngạo Thiên quá thông minh! Sức quan sát của hắn quá mạnh mẽ! Đặng Huệ Hồng hiện tại càng ngày càng kiên định, Dao Dao tuyệt đối không thể kiểm soát người đàn ông này.
“Hồng tỷ, trước khi chị nói ra đáp án thì tôi có một vấn đề riêng tư muốn hỏi chị...”
“Cái gì?”
Ngự Ngạo Thiên im lặng một chút, chậm rãi nói: “Vết sẹo trên vai trái của Dao Dao chắc hẳn chị biết chứ?”
Vết sẹo sao?
Đặng Huệ Hồng tỉ mỉ nhớ lại, một lát sau bà bất đắc dĩ lắc đầu: “Xin lỗi, Tiểu Thiên, tôi cũng không biết. Lúc đó tôi nhận được điện thoại nói Thiên Minh cùng Dao Dao xảy ra tai nạn xe. Thời điểm tôi đến bệnh viện thì bác sĩ nói cho tôi biết Thiên Minh đã qua đời mà Dao Dao đang còn trong phòng cấp cứu. Nhưng bác sĩ nói vết thương trí mạng của Dao Dao không phải là do tai nạn xe cộ mà là do vết đao cho nên tôi cũng không biết vết thương kia là do gì.”
Nghe được lời nói của mẹ Lạc, Ngự Ngạo Thiên hít một hơi nặng nề, biểu tình trên mặt nhanh chóng biến mất.
Mẹ Lạc đứng lên, khóe miệng mơ hồ hiển lộ một cười yếu ớt: “Tiểu Thiên, vụ án biệt thự Hoa Lệ cả ta và Thiên Minh đều có tham dự. Xin lỗi...” Nói xong câu này bà chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Bà chờ đợi kết quả.
“Thiên Minh...
Em đã từng nói rằng giác quan của em vẫn rất nhạy. Ngay cả khi anh sắp chết em cũng có thể cảm giác được.
Anh biết không? Chúng ta đã ở chung với nhau nhiều năm như vậy, lời mà anh nói với em nhiều nhất chính là lời xin lỗi, anh nhất định sẽ cho em một danh phận.
Nhưng em thật sự không quan tâm danh phận ấy.
Coi như quang minh chính đại làm vợ của anh thì sao?
Em chỉ cần tình yêu của anh là đủ rồi, kỳ thực em chẳng thua thiệt so với ai, em cũng không oán hận khi bên cạnh anh.
À, có một việc em thật sự rất hận anh!
Em không rõ, không rõ vì sao trước khi chết anh lại giao cha anh cùng Dao Dao cho em chăm sóc...
Khi biết anh chết, điều đầu tiên em nghĩ đến chính là muốn cùng anh rời khỏi cái thế giới phù du này. Nhưng cũng bởi vì cha và Dao Dao nên em chỉ có thể sống một cách thống khổ trong thế giới này cảm thụ từng ngày không có anh.
Nhưng bây giờ...
Cuối cùng em đã thoát ra khỏi nó, cuối cùng em đã có thể lên thiên đường cùng anh. Chỉ là em xin lỗi, em không có cách nào thực hiện lời hứa của mình, em không thể tiếp tục chăm sóc cha cùng Dao Dao.
Thiên Minh, anh ở trên thiên đường đợi em nhé!”
Mười ba năm cô quạnh cuối cùng cũng đến giờ khắc chấm dứt, Đặng Huệ Hồng mang mười ba năm thống khổ hóa thành tiếng nỉ non trước khi chết. Bà thật sự không sợ chết, bà chờ đến giờ khắc được chết đã quá lâu rồi.
Trong một số khoảnh khắc, yêu chính là khi người mình thương chết đi thì mình sẽ chỉ còn lại thân xác vô hồn.
“Đoàng!” Một tiếng súng chói tai vang lên trong căn phòng u ám. Chẳng biết là thù hận đã chấm dứt hay là chỉ mới bắt đầu, cái này vẫn không thể biết được...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]