Chương trước
Chương sau
“Khốn khiếp, sao anh ta lại không tìm một nơi có nhiều người mà đuổi mình xuống chứ?” Đứng trên đoạn đường ít người qua lại, Dao Dao đi suốt một đoạn đường đều không có lấy một chiếc xe chạy ngang.

Lúc này, một tia ánh sáng chiếu đến, Dao Dao lập tức nhìn theo, không ngừng ngoắc tay.

Một chiếc xe tải nhỏ chậm rãi ngừng lại mà khi cửa xe vừa hạ xuống, cô thực sự có chút hối hận vì đã thò tay ngoắc chiếc xe này! 

“Xin chào, cô gái, muốn đi nhờ xe phải không?” Trong xe có mấy tên đàn ông tóc vàng, nhìn qua cũng biết không phải là loại người tốt lành gì rồi.

“À không, không phải, tôi... Tôi đang đợi người, ha ha.”

“Cô gái, cô nói xạo. Bọn tôi rõ ràng thấy cô ngoắc tay với chúng tôi mà, huống gì ở một nơi như thế này, chỉ có ma mới tin!” Mấy tên lưu manh này nói xong, tên ngồi bên tay lái phụ ngoắc ngón tay với Dao Dao: “Lên đây đi, bọn tôi sẽ cho cô đi nhờ về nhà, nếu như cô không lên, có thể cô sẽ phải đi bộ về nhà.” 

Dao Dao thà phải đi bộ về nhà chứ không lên xe bọn người này đâu, trực giác nói cho Dao Dao biết, lên xe của bọn họ còn nguy hiểm hơn là tự đi về nhà! “Cảm ơn ý tốt của các anh, tôi thật sự là đang đợi người. Tôi đi trước đây.” Nói xong, Dao Dao liền chạy đi.

Người đàn ông ngồi ở vị trí ghế phụ thấy vậy liền vội vàng mở cửa xe đuổi theo: “Tên này, như thế nào như vậy không biết phân biệt, bọn ta có ý tốt cho cô đi nhờ về nhà, vậy mà cô không nể mặt bọn tôi?”

Dao Dao nhíu nhíu mày, không để ý đến người nọ mà nói tiếp tục cúi đầu chạy đi. 

Xem ra tên này, sẽ tới trút giận: “Con mẹ nó!” Chạy đến kéo cánh tay của cô.

“Anh muốn làm gì?”

“Cô cứ thử nói đi, đương nhiên là chở cô về nhà rồi.” Người này cười cười bỉ ổi. 

Dao Dao bất an vung tay hắn ra: “Buông tay ra! Buông ra!”

Đúng lúc này...

Chỉ nghe “Phanh” một tiếng va đập cực lớn. Dao Dao cùng với người đàn ông kia thuận theo hướng thanh âm phát ra mà nhìn... 

Chỉ thấy, một chiếc Bugatti Veyron đâm vào đám sau xe của bọn lưu manh kia.

Là Ngự Ngạo Thiên sao? Nhưng mà hôm nay Ngự Ngạo Thiên chạy Lamborghini mà?

“Làm cái gì thế hả!” Mấy người đàn ông trong xe tải nhảy xuống khỏi xe, kiểm tra. 

Lúc này, chủ chiếc Bugatti Veyron bước xuống xe. “Thật xin lỗi, do tôi bất cẩn quá.”

Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Dao Dao trừng to hai mắt nhìn qua... “Kỳ Liên học trưởng?” Anh như thế nào...

“Này, tên kia, anh gọi đây là không cẩn thận à? Đường lớn như vậy, trên đường cũng không có người, anh lại tông vào đuôi xe bọn tôi sao? Ỷ vào có chút tiền, muốn thử coi chiếc Bugatti Veyron này cứng cáp ra sao hả?” 

“Tùy các anh nghĩ.” Kỳ Liên Ngạo Vân khinh thường cười cười, móc tiền trong túi ra, tùy tiện rút một chồng tiền mặt để lên đầu xe: “Có đủ không?”

Nhìn thoáng qua, đống tiền đó chí ít cũng là một nghìn đô la, Dao Dao nhanh chóng chạy tới, nói nhỏ: “Kỳ Liên học trưởng, không cần bồi thường nhiều tiền như vậy đâu.”

“Liên quan gì? Dù sao cũng không phải tiền của tôi.” Trên mặt Kỳ Liên Ngạo Vân nở một nụ cười châm chọc. 

Dao Dao lập tức nghe ra ẩn ý trong lời nói của hắn là tiền của Ngự Ngạo Thiên, hắn có quyền tùy ý tiêu xài sao?

“Đúng đấy, đúng đấy, xem ra là một tên giàu có. Nếu như, mình cũng muốn trở thành sâu mọt đào tiền của hắn ta.” Người đàn ông bên cạnh mỉm cười cầm tiền trên xe lầm bầm lầu bầu.

Lập tức, đôi mắt u buồn của Kỳ Liên Ngạo Vân lóe lên, bước nhanh tới trước mặt người kia, nắm chặt cổ áo của hắn: “Ngươi đang nói ai là sâu mọt?” 

“Tên kia, muốn đánh nhau phải không? Phải biết, bọn ta có đến năm người ở đây.”

Gặp tình huống này, Dao Dao vừa định tiến lên đi khuyên can.

Chỉ nghe Kỳ Liên Ngạo Vân hừ lạnh một tiếng, vung tay một quyền đánh vào mặt tên lưu manh kia. 

“Mẹ nó! Quả thực là muốn chết, đánh nó.” Lời này thốt ra, mấy tên lưu manh kia nhanh chóng chạy đến.

Cho dù Dao Dao có nghĩ đến cách mấy thì đối phương có đến năm người, Kỳ Liên học trưởng chỉ có một mình, vẫn là... Báo cảnh sát Dao Dao nhanh chóng móc điện thoại ra, tính gọi cho cảnh sát.

Còn chưa kịp bấm số điện thoại, trong năm tên lưu manh kia thì có ba tên đã ngã trên mặt đất. Hai tên còn lại bị dọa mà bỏ chạy, thậm chí bỏ lại chiếc xe. 

Ồ, Kỳ Liên học trưởng có thể đánh được như vậy sao? Đây là lần đầu tiên Dao Dao thấy Kỳ Liên Ngạo Vân đánh nhau, còn tưởng rằng Kỳ Liên Ngạo Vân hào hoa phong nhã trí tuệ kia biến đâu mất rồi, không nghĩ tới thân thủ cũng lợi hại như vậy! “Kỳ Liên học trưởng, anh thật lợi hại nha.”

“A, ở bên cạnh tên Ngự Ngạo Thiên kia, nếu không học một chút thân thủ này, anh ta sẽ bỏ qua cho tôi sao?”

Ách... 

Nghe lời này của Kỳ Liên Ngạo Vân, Dao Dao rõ ràng nhìn thấy thù hận trong mắt anh ta, chẳng lẽ Kỳ Liên học trưởng không muốn học đánh nhau là do Ngự Ngạo Thiên ép buộc anh ta học sao?

Bất kể như thế nào, đó là chuyện của anh em họ, hiện tại cô thầm nghĩ... “Kỳ Liên học trưởng, cám ơn anh.”

“Cám ơn tôi làm gì?” Kỳ Liên Ngạo Vân sửa sang lại quần áo, lạnh lùng đi tới trước mặt Dao Dao. 

“Ha ha, cô cũng biết.” Đường lớn như vậy, đến tên đần cũng sẽ không chạy đến tông xe người khác. Nếu như không phải có Kỳ Liên Ngạo Vân xuất hiện, cô thật sự không dám nghĩ tới hậu quả.

“Cô đừng suy nghĩ nhiều quá, tôi chỉ là ngủ gật, kết quả là tông phải xe mà thôi, ai biết được là lại trùng hợp cô đang bị bọn lưu manh kia trêu ghẹo.”

“...” Phốc. Kỳ Liên học trưởng không phải nói là đang ngủ gà ngủ gật sao? Vậy tại sao biết được là cô đang bị bọn lưu manh kia trêu ghẹo? Dao Dao hé miệng cười, lại không có vạch trần Kỳ Liên Ngạo Vân, thật tình mà nói thì hai anh em bọn họ cũng không có chỗ gì tốt cả. 

“Ngược lại là cô, một mình ở chỗ này, sẽ không phải...” Đôi mắt u buồn của Kỳ Liên Ngạo Vân lóe lên, một tay bỏ vào túi, chậm rãi cúi người xuống cho bằng với Dao Dao, châm chọc nói: “Cô bị Ngự Ngạo Thiên bỏ rơi à?”

Ách...

Cô có thể nói rằng hắn đã đoán đúng sao? 

Thiệt là, như thế nào mỗi lần bị Ngự Ngạo Thiên đuổi xuống xe đều gặp phải Kỳ Liên Ngạo Vân vậy chứ? Thật là khéo! “Kỳ Liên học trưởng, sao lại nói khó nghe như vậy, tại sao phải là Ngự Ngạo Thiên bỏ rơi tôi, chẳng lẽ tôi không thể vứt bỏ anh ta sao!”

“A? Nói như vậy thì hai người chia tay rồi hả? Cũng đúng, loại đàn ông này quả thực là không đáng tin cậy, hắn có thể lúc này đối xử tối với cô, một giây sau lại... Bỏ rơi cô! Anh ta là loại máu lạnh vô cùng mà!”

Theo lời nói của Kỳ Liên Ngạo Vân, Dao Dao giơ hai tay tán thành, Ngự Ngạo Thiên chính là loại đàn ông máu lạnh vô tình này nhưng liệu có hoàn toàn vô tình không? Dường như cũng không phải hoàn toàn như thế. 

Nhưng mà, Lỳ Liên Ngạo Vân đang đánh giá chính anh trai của mình, Dao Dao có chút khó hiểu. “Kỳ Liên học trưởng, nếu như tôi mắng anh ta thì thôi nhưng mà anh ta là... Là anh trai của anh mà?”

“Tôi chỉ nói sự thật mà thôi, không tin à? Tôi sẽ chứng minh cho cô xem!” Nói xong, nửa người Kỳ Liên Ngạo Vân dựa vào đầu xe, chậm rãi bấm số Ngự Ngạo Thiên...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.