“Tôi...” Cô muốn nói mình ai cũng không sợ nhưng vừa thấy Ngự Ngạo Thiên bên cạnh, cô vội vàng cúi đầu, lắc lắc một cái: “Tôi cũng có sợ mà.”
“Hả? Ngay cả người chính phủ đều phải sợ cô, cô thì còn có thể sợ ai nữa đây?”
“Cậu… cậu không nhìn ra sao? Ngực phẳng đương nhiên là sợ Ngạo Thiên rồi!”
Đúng, cô đúng là rất sợ... rất sợ Ngự Ngạo Thiên, giống như tầng cuối cùng của chuỗi thức ăn, đó chính là cô một đại luật sư cũng sợ xã hội đen có được hay không? Lỡ như chọc giận Ngự Ngạo Thiên, cô có thể lặng yên không tiếng động biến mất khỏi trái đất này.
“À thì ra là như vậy, xem ra sau này nếu cô hùng hổ với bọn tôi, bọn tôi sẽ tìm Ngự Ngạo Thiên đến trị cô mới được!”
Nghe lời trêu ghẹo của Long Diệp, Ngự Ngạo Thiên hừ lạnh cười một tiếng, con ngươi thâm thúy nhìn qua Dao Dao đang cúi đầu xuống, cười tà nói: “Cô nhóc này nếu như trưởng thành đủ lông đủ cánh rồi, cậu cho là tìm đến tôi thì có thể làm gì được sao? Biện pháp tốt nhất... chính là đừng cho cô ấy có cơ hội đó!”
“...” Haiz. Dao Dao không có hứng thú liếc mắt qua, Ngự Ngạo Thiên này đúng là không có nói chuyện dễ nghe, lúc nào cũng có thể dùng lời nói đem nói đến người khác phải phát run. Hừ, nên ăn gì đây! Cô cầm đũa lên, không ngừng ăn thức ăn trên bàn...
Bữa ăn tối kết thúc trong sự vui vẻ của mọi người.
“Ngạo Thiên, cậu đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-tinh-nha-dau-hoa-lat-lat/2991624/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.