Chương trước
Chương sau
“Cô tưởng Ngự Ngạo Thiên sẽ bị cô uy hiếp hả?”

Không biết từ lúc nào, Mạc Tuyết Đồng đã đi tới bên cạnh Dao Dao: “Hễ những lời nói của Ngạo Thiên đã nói ra, chỉ có một kết cục!” Nói xong, mắt của cô ta phát ra một thứ ánh sáng lạnh lùng, trong nháy mắt bộ phận quan trọng trên chiếc nhẫn bỗng mở ra...

“Chị Tuyết Đồng!” Không đợi Long Kỳ phản ứng lại. Con dao nhỏ ở trên chiếc nhẫn của Tuyết Đồng đã lao thẳng về phía cổ của Dao Dao. 

“Tuyết Đồng, dừng tay lại!” Khi chỉ còn một chút nữa thôi thì con dao trên chiếc nhẫn của Tuyết Đồng chọc vào cổ của Dao Dao, Ngự Ngạo Thiên bình tĩnh thốt lên lời.

Mạc Tuyết Đồng giống như một cỗ máy nhận được mệnh lệnh, tay dừng lại trong không trung.

“Vù...” Dao Dao nhân lúc đó thở ra một hơi thật dài nhẹ nhõm, suýt chút nữa thì bị tê liệt ngồi bẹp trên mặt đất, cô gần như không biết vừa nãy đã xảy ra chuyện gì, chỉ lờ mờ cảm thấy thần chết đang đến gần với mình rồi. 

“Long Kỳ, chuyện này do cậu làm ra, tự cậu giải quyết đi.” Nói xong, Ngự Ngạo Thiên chậm bước tiến về trước mặt của Dao Dao, ánh mắt sâu vời vợi u ám...

Không đợi tinh thần của Dao Dao từ từ chấn tĩnh lại sau cú sốc đó, dường như cô giống như một con gà bị chính một tay anh ta xách gáy, nhanh chóng tan biến ở trong “chiến trường”.

Tất cả mọi người đều sững sờ khi nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người không ai có thể hiểu được tính khí của Ngự Ngạo Thiên là như thế nào? 

Anh ta ghét nhất là bị người ta đe doạ, chỉ cần hạ lệnh giết thì thuộc hạ của anh ta sẽ ra tay không nể tình, sau khi Dao Dao nói xong những lời nói đe doạ anh ta đó, bọn họ đã nhìn thấy rõ cái ý nghĩ giết ở trong đôi mắt của Ngự Ngạo Thiên.

Nhưng... cái giây phút Mạc Tuyết Đồng định ra tay đó, bọn họ hình như lại nhìn thấy cái ánh mắt không nỡ phát ra từ đôi mắt của anh cả Ngự.

Cảm giác sai rồi sao? Nếu như cảm giác là sai, rốt cuộc ánh mắt muốn giết cô ấy là thật sao? Hay là ánh mắt không nỡ giết cô ấy mới là thật? 

“Ngạo Thiên! Ngạo Thiên!” Thương Vân Nhân thấy Ngự Ngạo Thiên rời đi, liền đuổi theo giữ lại.

Ai biết rằng, lại bị Long Kỳ ngăn trở lại, đột nhiên anh ta chìa tay ra tóm chặt mái tóc dài của cô ta: “Đừng gọi nữa, không nhìn ra cô đã bị vứt đi rồi sao?”

“Vứt đi ư?” Thương Vân Nhân vẻ mặt sững sờ nhưng một giây sau, trong đáy mắt của cô lại vẽ ra một ánh sáng rực rỡ đầy tự tin. Không thể nào! Ngự Ngạo Thiên sẽ không bao giờ vứt bỏ cô, cô ta có sự tự tin này, cũng là do đã cố gắng dùng mọi thủ đoạn, cô ta cũng sẽ không rời bỏ người đàn ông này! 

Chiến trường tràn ngập khói lửa dần dần bốc hơi, Mạc Tuyết Đồng dẫn theo Nam Lộc cùng với Long Kỳ đi tới một chiếc xe con đang dừng ở bên đường...

Cửa mở ra, Long Kỳ nhìn vào bên trong: “Ồ, anh, anh đã đến rồi, sao anh không ra chứ?”

“Ra cái đầu cậu ý, Thương Vân Nhân là bạn của tôi, tôi xuất hiện để giúp cô ấy? Hay là để nhìn cô ấy bị đánh?” Đừng nhìn vào hình dạng cả ngày điềm đạm của Long Diệp nhưng ở trong Ngự Long xã này anh ta là người xảo quyệt nhất nhưng anh ta có thể nham hiểm, có tiếng tăm của một nhà ngoại giao. 

“Cắt.” Long Kỳ bĩu môi, đành phải ngồi lên vị trí lái xe.

“Cắt cái gì mà cắt? Thằng nhãi này, trước kia đưa em đi đến lớp thì em đánh cả thầy giáo, Bảo em đến Bác Sâm làm việc thì em đánh cả đồng nghiệp, bây giờ lại đưa em tới trường thì em lại ác chiến với tôi. Mỗi ngày em làm cho anh bớt lo đi một chút có được không hả?”

Nghe những lời trách mắng của Long Diệp, Long Kỳ ngồi ở hàng ghế trước vẫn cứ trong trạng thái trống rỗng, từ sớm anh đã quen với tiếng trách mắng của các đàn anh đàn chị này rồi. 

“Nhưng lần này em như chó ngáp phải ruồi nên đã lập được công, trên đường Ngạo Thiên đã khen ngợi em đó.”

“Hả? Gì vậy chứ?” Long Kỳ xúc động quay đầu lại, nhìn nụ cười trên gương mặt của anh trai, tràn đầy kì vọng.

“Ha ha, Ngạo Thiên từ sớm đã muốn chiếm lấy bốn tổ chức phản động lớn của Trung Quốc rồi, trước đây không lâu không cần ra tay đã thu nạp được bang Xích Long, bang Thanh Hổ. Anh ta còn đang muốn viện cớ gì đó để chiếm lấy bang Chu Tước. Lần này cậu vừa mới khai chiến, bang Chu Tước sớm muộn gì cũng sẽ muốn báo thù lại, đến lúc đó...” Nói đến đây, ngay lập tức trong ánh mắt của Long Diệp ánh lên một tia sáng rực rỡ xảo quyệt. 

“Oa, vậy há chẳng phải là sự sảng khoái không đứng đắn sao nhưng...”

Long Kỳ nghĩ lại: “Ngạo Thiên đã phải đối phó với bang Chu Tước, vì sao anh ta lại phải trút giận lên cô gái đó.”

“Ha, cái này có lẽ em tự đi hỏi Ngự Ngạo Thiên đi nhé, đoán rằng... ha, ha ha.” Chắc chắn nguyên do là bởi vì Dao Dao mà thôi. 

“Nam Lộc, hãy tin tôi, cuộc chiến ngày hôm nay của cậu tuyệt đối sẽ không mãi là một màu trắng, sau này tôi xin trả gấp đôi cho người phụ nữ đó.”

Mạc Tuyết Đồng ngồi bên cạnh Long Diệp vừa đưa thuốc cho Nam Lộc, vừa lạnh lùng nói. Tiếp sau đó là ánh mắt lành lạnh chiếu lên bên cạnh Long Diệp: “Được không?”

“Cô đánh người phụ nữ đó, thử hỏi tôi có thể làm gì hay không?” 

“Cô ta không phải là bạn của cậu sao?”

“Tôi luôn là người coi trọng sắc đẹp khinh thường bạn bè hay sao? Nếu không thì tôi sẽ không ngồi ở trong xe mà xem diễn đâu.” Điều quan trọng là, Long Diệp chưa bao giờ coi Thương Vân Nhân là người bạn thực sự, nhiều nhất là coi trọng thân phận của cô ta có thể lợi dụng được mà thôi.

Mạc Tuyết Đồng hơi nhíu mày, đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn Long Diệp nhưng cô không quay đầu cứ làm như đang không nhìn anh ta. 

“Anh, đòi hỏi của anh có quá là đơn giản hay không? Anh không sợ cô Tuyết Đồng thiến anh hả?” Chỉ là một câu nói đùa của Long Kỳ mà thôi, ai ngờ lại làm cho gương mặt thanh tú của Long Diệp không thể không nhuộm lên một màu ửng đỏ.

“Bây giờ chính cậu là người tôi muốn thiến đó.” Mạc Tuyết Đồng gào nhẹ trừng mắt nhìn Long Kỳ.

Anh ta nhíu mày vẻ hoài nghi: “Cô Tuyết Đồng, tôi đã chọc giận cô sao?” 

“Cậu nói đi, cậu đánh lộn, cậu gọi người của tôi đến làm gì?”

“Ừ... Thuộc hạ của tôi không có phụ nữ, thuộc hạ của cô thì có rất nhiều, tôi dĩ nhiên là gọi Nam Lộc đến rồi.” Tôi nói cho cậu biết Long Kỳ, lần sau cậu còn dám gọi người của tôi đến giúp cậu đi đánh lộn, chúng tôi sẽ đi xem.”

“Cắt...” 

Long Kỳ lại bị đàn anh, đàn chị răn dạy và quở mắng một hồi, đôi mắt chuyển sang màu trắng dã vẻ không cam lòng.

Nhìn thấy hình dáng đó của anh ta, người ngồi trong xe không ai bảo ai cười phá lên.

Đây chính là Ngự Long Xã, chính là sự giàng buộc giữa Ngự Ngạo Thiên và các anh em của anh ta. 

Có lẽ người ngoài nhìn vào sẽ thấy, Ngự Ngạo Thiên là một kẻ vô tình máu lạnh, Long Diệp là kẻ xảo quyệt đa dạng, Hàn Li Thương là kẻ lạnh nhạt, Mạc Tuyết Đồng lại là người không ăn thức ăn chín ở nhân gian, Long Kỳ là kẻ ngang bướng. Nhưng chỉ cần mấy người này tập hợ lại bên nhau, họ sẽ trút bỏ đi hết tất cả những nhãn hiệu và vầng sáng trên cơ thể của mình, nói chuyện giống như các anh em bình thường, đó là sự thoải mái tự nhiên. Nhưng...

Không ai có cách nào bước vào trong thế giới của họ!

“Buông tay ra, buông tay ra, ở đây là trường học, anh nên chú ý một chút...” Trên đường trở về phòng ngủ tập thể, Dao Dao bị Ngự Ngạo Thiên dẫn vào. Hai, ba học sinh đi qua nhìn thấy không thể không chiếu ánh mắt kì lạ nhìn họ. 

Mãi cho tới khi đến phòng ngủ đơn nơi Dao Dao đang ở, lúc này Ngự Ngạo Thiên mới buông tay ra.

Nhưng cái không khí tĩnh lặng này khiến cô không thể không cảm thấy sợ hãi. Tệ thật, chút nữa Ngự Ngạo Thiện sẽ đối phó với mình ra sao đây? Cuối cùng, cô đã nói với anh ta những lời nói đó...!

“Bảo bối, em thực sự chỉ cho những con sói ăn những thức ăn sống, lại quay ra cắn anh một miếng rồi.” Những lời ảm đạm tuôn ra, anh ta liền đẩy Dao Dao ngã xuống... 

Nuốt ực nước miếng trong sự căng thẳng, cô mau chóng ngồi lên: “Đây... đây là… là anh dồn ép em, anh cố ý bảo chị Mạt đánh Nam Lộc, chẳng qua chỉ muốn em khó chịu mà, lần sau anh cứ trực tiếp tấn công vào em nè!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.