Chương trước
Chương sau
Nếu không nói như vậy cô thật sự không biết phải làm sao để trấn an tâm trạng kích động của Kỳ Liên học trưởng.

Mặc dù hiện tại cô vô cùng oán hận Ngự Ngạo Thiên, oán hận hắn tại sao có thể biến cô thành hàng hóa muốn đưa cho ai thì đưa. Bây giờ cô thật sự hận không thể một phát cắn chết hắn nhưng khi thấy sự phẫn nộ trong mắt Kỳ Liên học trưởng cô đành phải tìm cách giải quyết vấn đề trước mắt: “Lời tôi nói đều là sự thật. Tôi luôn nghĩ sẽ cùng sống chết với hắn cả đời nhưng khi nhìn thấy hắn và anh ở cùng một chỗ tôi có thể thấy sự yêu thương của Ngự Ngạo Thiên! Sự yêu thương không vụ lợi. Anh có biết điều này khiến người ta vô cùng hâm mộ không, có thể có một người anh quan tâm anh, nhường nhịn anh như vậy!”

“Cô hâm mộ tôi sao? Ha, cô đúng là đứng nói chuyện không đau thắt lưng mà!” 

Nhìn thấy ánh mắt oán hận của Kỳ Liên Ngạo Vân đáy lòng Dao Dao không khỏi rét run.

Cô vốn tưởng Kỳ Liên học trưởng có thái độ không tốt với Ngự Ngạo Thiên là xuất phát từ tính cách phản nghịch bình thường nhưng hiện tại xem ra không phải như vậy.

Hai anh em bọn họ có mâu thuẫn rất sâu, nếu không ánh mắt Kỳ Liên học trưởng sẽ không hiện ra tia oán hận như nhìn kẻ địch khi nhắc đến Ngự Ngạo Thiên. 

Rốt cuộc là ân oán gì làm anh em bất hòa? Khiến Kỳ Liên học trưởng không tiếp nhận Ngự Ngạo Thiên chứ?

Hơn nữa...

Nếu là anh em tại sao Kỳ Liên học trưởng họ Kì Liên còn Ngự Ngạo Thiên họ Ngự chứ? Cô mơ hồ nhớ khi Ngự Ngạo Thiên đóng giả giáo sư đã nói bản thân họ Kì đúng không? 

Rốt cuộc chuyện trước kia như thế nào mà khiến bọn họ ly tán chứ?

“Dao Dao tại sao cô lại là tình nhân của Ngự Ngạo Thiên! Vì sao chứ? Tôi thật sự không muốn tổn thương cô nhưng...” Hắn đứng lên điên cuồng đập vỡ đồ đạc bên trong phòng ngủ.

“Kỳ Liên học trưởng!” Dao Dao nhanh chóng sửa sang lại quần áo, muốn tới ngăn cản sự điên cuồng của Kỳ Liên Ngạo Vân. 

“Đừng chạm vào tôi! Cô là đồ đê tiện!” Dứt lời hắn vung tay đánh một cái vào mặt Dao Dao.

Cô loạng choạng ngã ngồi trên mặt đất, che má sửng sờ nhìn Kỳ Liên Ngạo Vân.

“Là cô ép tôi!” Hắn tàn bạo nói, lúc hắn định xoay người rời đi thì chân vô tình dẫm vào một cái áo nằm trong đám đồ vật lác đác trên mặt đất. 

“Cái áo này là sao?” Hắn quay ngoắt đầu nhìn Dao Dao, mắt trừng lớn: “Cô chính là người hai năm trước...”

“Cô chính là người hai năm trước sao?” Nghe lời nói của Kỳ Liên Ngạo Vân Dao Dao chậm rãi nhìn cái áo trong tay hắn, cái áo này không phải một người tốt bụng đã đưa cho cô vào hai năm trước sao?

“Ha... Nói không chừng không bao lâu cô sẽ gặp lại người kia thôi!” Trước đây khi Ngự Ngạo Thiên cầm cái áo này nói ra những câu đó cô cũng không để ý lắm, bây giờ nghĩ lại... 

“Kỳ Liên học trưởng, người đưa áo cho tôi vào hai năm trước chẳng lẽ... Chính là anh?”

“A ha ha ha. Cô có thể xuất hiện ở chỗ trai bao, có thể thấy được hai năm trước cô nghĩ Ngự Ngạo Thiên làm gì, khó trách cô có thể chấp nhận mọi chuyện của hắn. Cô quả thật thương hắn mà!” Ánh mắt Kỳ Liên Ngạo Vân lần nữa nhìn cái áo trong tay, hai mắt tối sầm lại, dùng sức xé rách...

“Xem ra sau này có trò để chơi đùa rồi!” Nói xong hắn phất tay lên bước nhanh ra khỏi phòng ngủ bừa bộn này. 

Những mảnh vụn của cái áo chậm rãi rơi trước mặt Dao Dao, cô đợi hai năm hy vọng có thể gặp được người tốt bụng kia hơn nữa còn nghĩ phải làm sao để báo đáp người đàn ông đã giúp đỡ lúc mình gặp khó khăn.

A, rốt cuộc bây giờ cũng gặp nhưng lại trong tình huống này, thật đúng là châm chọc.

Rõ ràng Kỳ Liên học trưởng trong mắt cô xuất hiện như ánh mặt trời nhưng giờ phút này... Lại giống như một khối băng lạnh làm cho lòng người sợ hãi. 

“Về sau có trò để chơi!” Lời này là báo trước điều gì đây?

Ánh mắt ngập nước trống rỗng nhìn những mảnh vụn của cái áo trên mặt đất. Dù Kỳ Liên Ngạo Vân đã phá hủy cái áo này nhưng trong lòng Dao Dao vẫn luôn kính trọng hắn...

Ba ngày sau. 

“Dao Dao cậu tại sao lại trở về kí túc xá? Không cần đi theo Ngự tổng sao?” Mới sáng sớm Cung Tiểu Mạn đã tò mò hỏi.

“Chuyện rất phức tạp, trở về sẽ nói sau.”

“Ách... Chuyện liên quan tới Ngự tổng dĩ nhiên phức tạp rồi, hắn trời sinh đã là một người đàn ông phức tạp tớ quả nhiên là nói đúng mà, hắn với một người đơn giản như cậu không thích hợp chút nào.” Từ lúc Cung Tiểu Mạn nhìn thấy Ngự Ngạo Thiên đã thấy chuyện của hai người không khả quan. Dĩ nhiên không ôm hy vọng chuyện của bọn họ còn có mẹ của Dao Dao. 

“Các vị bạn học, tôi là hội trưởng hội học sinh Kỳ Liên Ngạo Vân, trước khi chương trình buổi sáng kết thúc tôi muốn tuyên bố với mọi người một chuyện.” Radio truyền tới giọng của Kỳ Liên Ngạo Vân, mọi người nhao nhao, người này nhìn người kia đầy tò mò hội trưởng Kì Liên sẽ tuyên bố chuyện gì vậy?

“Từ hôm nay trở đi bạn học năm nhất Lạc Dao Dao sẽ là bạn gái của tôi, hy vọng mọi người đối với cô ấy... Giúp đỡ nhiều hơn!”

“Cái gì?” Bên trong phòng học các nữ sinh không thể tin nổi mở to hai mắt nhìn. 

Cung Tiểu Mạn ngồi bên cạnh Dao Dao đầu óc cũng mờ mịt: “Sao lại thế này? Dao Dao cậu cùng Kỳ Liên học trưởng sao?”

Sau ngày xảy ra chuyện kia cô liền lặng lẽ rời khỏi biệt thự của Ngự Ngạo Thiên cũng chưa từng gặp mặt hắn. Về phần Kỳ Liên Ngạo Vân cô cũng không gặp cô tưởng chuyện như vậy đã ổn rồi nên không tìm Ngự Ngạo Thiên tính sổ. Không ngờ Kỳ Liên Ngạo Vân lại đột nhiên sử dụng chiêu này, lại ở trước mặt mọi người tuyên bố bọn họ có quan hệ yêu đương.

“Lạc Dao Dao đúng là xấu xa mà ngay cả Kỳ Liên học trưởng cũng bị cô ta quyến rũ.” 

“Đúng vậy, thật sự không biết xấu hổ mà. Tôi còn tưởng rằng hội trưởng Kì Liên sẽ ở cùng với phó hội trưởng Cố, ai, gần đây hồ ly tinh thủ đoạn thật cao.”

Bên trong phòng học truyền tới âm thanh khe khẽ của các nữ sinh, Dao Dao cắn khóe môi.

Đây là trò chơi mà Kỳ Liên học trưởng nói sao? Hắn ở trước mặt mọi người tuyên bố chuyện giữa bọn họ không thể nghi ngờ sẽ dẫn tới sự công kích của toàn bộ nữ sinh. 

Dao Dao đứng phắt lên chạy nhanh ra ngoài mà lúc cô chạy đi Long Kỳ cũng chạy ra khỏi phòng học...

“Này Dao Dao, Dao Dao!” Cung Tiểu Mạn thấy tình huống không bình thường nên cũng chạy theo ra ngoài...

“Lạc Dao Dao.” Trên hành lang Phong Khả Hinh khoanh tay trước ngực, đứng dựa vào tường, thấy Dao Dao chạy tới liền đứng chắn trước mặt cô: “Cô thật có bản lĩnh, một tay nắm lấy anh hai tôi không tha, một tay lại nắm lấy Kỳ Liên học trưởng. Anh tôi cứ có biết cô trời sinh là hồ ly tinh hay không? À đúng rồi, nếu anh tôi biết thì đã không bị cô mê hoặc, tới em gái là tôi mà cũng mắng.” 

“Anh hai cô là ai?” Cung Tiểu Mạn cũng đuổi theo kịp nghe được lời của Phong Khả Hinh liền không khách khí chất vấn.

“Tiểu Mạn thôi bỏ đi, chúng ta đi thôi. Dao Dao nắm tay Tiểu Mạn kéo đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.