Trong vô số ngày đêm, Dao Dao đều giật mình tỉnh dậy từ trong mộng, mỗi lần tỉnh lại khóe mắt đều ẩm ướt.
Có một ít thời điểm của cuộc tình có thể dùng vài ngày liền quên lãng; mà có một số thời gian cuộc tình diễn ra, suốt đời đều không thể quên được...
Nhìn thần sắc thống khổ ở trên mặt cô, tay Phong Thần Dật nắm lại thật chặt, tự giễu cười nói: “Mất đi em... Đối với anh mà nói cũng là một cơn ác mộng!”
Lúc chia tay hai năm trước, biểu hiện của hắn là lơ đễnh như thế. Trong lòng lại có bao nhiêu đau thì chỉ có chính hắn mới biết được.
Mỗi khi bắt gặp bóng dáng cô từ xa, tim của hắn sẽ đau một ít; mỗi lần chạm vào hồi ức tốt đẹp trong quá khứ là lúc, tim của hắn giống như là đang bị vật gì xé rách vậy.
Cho nên, hắn lúc đó quyết định lựa chọn về nước thừa kế gia nghiệp, chỉ vì, hắn muốn dùng thời gian để chôn vùi phần tình yêu này.
Nhưng hắn đã tính sai một chuyện, hắn cho rằng rời đi có lẽ là lựa chọn tốt nhất, sau khi rời đi có thể từ từ quên lãng. chỉ là sau khi rời đi, một cái nhăn mày một tiếng cười của cô, những hồi ức bọn họ đi qua ngược lại càng thêm rõ ràng trong đầu, vốn định vĩnh viễn chôn vùi phần tình yêu kia cũng càng thêm khắc cốt ghi tâm hơn.
Đến tận một khắc kia, hắn mới hiểu được mình là có bao nhiêu, bao nhiêu yêu cô!
“Chúng ta bắt đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-tinh-nha-dau-hoa-lat-lat/2991525/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.